Quân Tà liếc liếc mắt nhìn một đôi kia dính lấy nhau, không kiêng dè gì mà show ân ái.
Môi mỏng gợi lên ý cười, tư thái lười biếng lại đầy bễ nghễ
“Hôn ước của ngươi cùng vị kia của Minh giới không phải do ngươi quyết định. Đồng ý thì tốt. Không đồng ý cũng phải đồng ý.”
Hắn chậm rãi nói từng câu.
Phong thái giống hệt mấy ông bố thời cổ đại, cưỡng bách nữ nhi nhà mình leo lên nhà quyền quý.
Hai người đứng ở cửa tất nhiên đều nghe được.
Tô Yên nhìn về phía người kia.
Đôi mắt nàng lại lần nữa khôi phục màu kim sắc.
Nàng mở miệng.
“Hắn sẽ không cưới người khác.”
Quân Tà không chút để ý,
“Lý do?”
Tô Yên
“Hắn là của ta.”
Quân Tà nghe lời này, ý cười càng sâu
“Ngươi? Nghe thật cảm động a.”
Hắn dừng một chút lại mở miệng
“Con ta ngàn năm trước hôi phi yên diệt, là vì ngươi. Vạn năm trước bị huỷ hoại thân thể, trọng thương hồn phách, thiếu chút nữa chết ở Minh giới, là vì ngươi. Mấy vạn năm trước, hắn cùng ngươi ký kết huyết khế, vẫn là vì bảo vệ ngươi. Nhìn xem hắn có bao nhiêu thê thảm a. Đã là như thế, tách ra có phải tốt hơn không?”
Quân Vực nghe Quân Tà gọi hai chữ “Con ta” , mí mắt muốn nhảy dựng lên.
Lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên nghe được người kia thừa nhận mình là con của hắn.
Nổi hết cả da gà!!!
Quân Tà vừa dứt lời, không gian chớp mắt đã rơi vào trạng thái an tĩnh.
Nhưng mà rất nhanh, lại nghe được Quân Tà chậm rãi nói
“Những chuyện đó không tính cũng được.”
Con trai nhà mình mấy lần thiếu chút nữa chết thảm, bị hắn nhẹ nhàng cứ thế cho qua.
Sau đó, liền nghe hắn mở miệng
“ Ta giữ quả phượng hoàng gần trăm ngàn năm, nuôi trong hồ băng Vạn Tinh Thảo dưới lòng sông Vong Xuyên, bị hắn không kêu một tiếng lấy đi mất.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!