Trong đầu hắn vang lên cuộc nói chuyện của Độc Lão Nhi và Tô Yên lúc nãy.
——- Chỉ là một nam sủng thôi mà, ngươi luyến tiếc?
——- Ừ, luyến tiếc.
Có lẽ nàng thật sự thật lòng với hắn, bởi vì hắn cảm nhận được sự khác biệt khi nàng đối xử với mình và với những người khác.
Mà suy nghĩ này làm thể xác và tinh thần của hắn tràn đầy vui vẻ.
Hai người hôn môi, dần dần, hắn cảm nhận được sự đáp lại vụng về của Tô Yên.
Vậy nên hắn một tay bế người đi đến mép người.
Giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn, "Giáo chủ đại nhân yên tâm, Tiểu Dụ sẽ hầu hạ ngài thoải mái."
Tô Yên ngã vào trong lòng hắn, quần áo hỗn độn, hai mắt ngập nước.
Nàng lên tiếng, "Được."
Một tiếng coi như đồng ý những hành động tiếp theo.
Chỉ một lát sau, màn giường rơi xuống che đi cảnh xuân bên trong.
Áo ngoài, yếm, quần, ném đầy đất.
Bên trong nhanh chóng vang lên tiếng rên rỉ đầy mờ ám làm thị nữ đứng bên ngoài đỏ bừng mặt.
Phải biết rằng các nàng đã đi theo giáo chủ một thời gian dài nhưng chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn bên trong mà chưa từng nghe thấy tiếng rên rỉ mờ ám thế này.
Từ trước đến nay, giáo chủ tàn nhẫn tới nỗi làm người khác quên mất chuyện nàng là một nữ nhân.
Vậy nên bọn họ đều sửng sốt khi nghe thấy âm thanh mềm mại ở trong phòng.
Sau đó các nàng đều cảm thấy hình như mình đang nằm mơ vậy.
Là giáo chủ sao?
Không phải đúng không?
Nhưng sẽ không có người khác ở bên trong ngoài giáo chủ.
Nam sủng Tiểu Dụ này chẳng những có thể sống qua ngày hôm sau mà còn có thể lên giường với giáo chủ nữa sao?
Không thể không cúng bái, không thể không thán phục.
Mặt trời dần dần xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!