Hắn Phượng Dụ, là một kẻ thanh tu, nói dễ nghe là thanh tâm quả dục.
Nói khó nghe, chính là lạnh nhạt ích kỷ.
Sư phụ hắn nói, hắn là thiên tài của thanh tu giới trăm năm thậm chí là ngàn năm khó có được.
Bởi vì hắn tự tu luyện, chưa bao giờ từng có tâm ma.
Với người khác mà nói, thế gian luôn không có ai tu thành chính quả. Luôn nhớ thương hồng trần, có vướng bận, thì nhất định sẽ có tâm ma.
Nhưng hắn lại không có, không có vướng bận, không có tâm thương, cũng không có tình yêu cuồng nhiệt.
Tâm Hắn như là đã chết.
Người khác vì những thế sự hồng trần đó mà muốn chết muốn sống, rơi vào trong mắt hắn, chỉ nở một nụ cười nhạt, ngay cả tiếng than thở cũng không có.
Sư phụ nói, hắn còn may là ở thanh tu môn, nếu là luyện ma tu, đó chính là một đại họa của thế gian.
Với lời nói này, hắn cũng chỉ phản ứng nhàn nhạt.
Phật nói tâm từ bi, hắn không có.
Ma có tâm giết chóc, hắn cũng không có.
Hắn giống như là một khối băng, chỉ sợ là ngàn ngàn vạn vạn người chết ở ngay dưới tầm mắt hắn cũng chẳng tí quan tâm
Nhưng hiện tại, tâm hắn, dao động.
Vốn dĩ cho rằng giáo chủ Ma giáo bị đổi hồn này có chút thú vị, muốn tính toán giữ lại nhìn một cái.
Không nghĩ tới nhìn nhìn, lại nhìn đến động tâm.
Tận mắt nhìn thấy nàng bị Song Đầu Xà kia đánh trúng, nghe nàng nói nhược điểm bại lộ, tâm giống như là bị nhéo lên.
Bị một bàn tay nhẹ nhàng túm, lôi kéo một cái, liền không thoát ra được.
Hắn cười.
Cười có chút bất đắc dĩ.
Nhưng động tác trên tay thật nhanh, hắn ôm lấy Tô Yên, hai người liền rơi xuống.
sau đó, quanh thân như có linh khí màu lam nhạt lan tràn.
Mà thanh kiếm băng nằm trên mặt đất như chết kia thế mà lại có phản ứng, sinh ra cộng minh hơi hơi chấn động, giây tiếp theo liền bay đến trong tay Phượng Dụ.
Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua.
Nhìn Song Đầu Xà đang điên cuồng vũ động ở đằng kia, tiếp theo nháy mắt nâng tay lên, thanh kiếm băng nhanh chóng bay ra, trực tiếp cắm vào bảy tấc của Song Đầu Xà.