"Một kẻ nam sủng đã đem ngươi mệt thành cái dạng này? Nhìn lại ngươi xem."
Nói xong, Độc Lão Nhi phát hiện nam sủng vẫn luôn đi theo bên người Tô Yên không thấy đâu.
Hắt một tiếng, hắn thò lại gần
"Nam sủng kia của ngươi đâu? Không phải là bảo bối sao? không phải là do ngươi túng dục, đem hắn trực tiếp ép khô đến mệt chết đi?"
Tô Yên liếc liếc mắt Độc Lão Nhi một cái, lẳng lặng nhìn trong chốc lát.
Độc Lão Nhi bị ánh mắt Tô Yên nhìn chằm chằm đến lạnh căm, theo bản năng buộc chặt quần áo của mình
"Tô Yên, nếu ngươi dám nhớ thương ta, lão tử đem ngươi độc chết ngươi tin hay không?"
Độc Lão Nhi bị ánh mắt nàng xem đến dựng cả tóc gáy.
Lúc này, liền nghe Tô Yên từng câu từng chữ
"Hắn rất tốt, về sau không cần hỏi thăm hắn."
Độc Lão Nhi nghe lời này, phản ứng nửa ngày, không thể tin tưởng
" Bảo bối nam sủng của ngươi thêd kia? Ta cũng sẽ không ăn hắn!"
"Còn chưa chắc đâu."
Trong trí nhớ Tô Yên, tên Độc Lão Nhi này không phải trước cửa tàng bảo khố nhớ thương đến Tiểu Dụ còn gì?
Độc Lão Nhi tức đến trợn trắng mắt, hắn lười cùng nàng nói lung tung.
Lúc này tới đây còn có việc khác.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn đem một tấm bái thiếp đưa đến trước mặt Tô Yên.
"Việc này ngươi tính toán làm sao bây giờ?"
Tô Yên nhìn hắn một cái, duỗi tay cầm lấy.
Bái thiếp màu đen, chữ màu trắng.
Đây không phải bái thiếp, mà là chiến thư.
Mở thiệp, bên trong chữ viết hiển hiện ra.
Ngắn gọn nói mấy câu
【 Ma giáo giáo chủ Tô Yên, đoạt Khanh Ngọc Sơn bảo tàng ta, giết Khanh Ngọc Sơn phong chủ Lương Vân Nguyệt, hành vi tàn bạo, không thể nhẫn nhịn, nay chiến thư đã hạ, nửa tháng sau tại Quan Ninh cốc, tĩnh chờ.
Nếu như không tới, chúng ta sẽ chiến tới ma giáo của ngươi không chết không ngừng. 】
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!