Kỷ Kiến Quốc có hai người con trai một người con gái, con trai cả mười năm trước tai nạn xe cộ đã chết.
Con thứ hai hiện giờ ở quân đội, nghe nói cấp bậc rất cao.
Mà Kỷ Tinh Vũ, là con của người con thứ hai.
Ánh mắt Lão nhân nhìn phía cửa phòng đang đóng chặt, gắt gao nắm chặt quải trượng.
Cảm xúc trong mắt thực phức tạp.
Một chút áy náy, còn có chút tưởng niệm.
Đoán là, cũng muốn vào đó nhìn xem.
Cũng không biết vì sao lại chậm chạp không động một bước.
Lão gia tử vẫn luôn ngồi chờ ở nơi này, người chung quanh đều là vẻ mặt ngưng trọng.
Nửa giờ sau, hai vị bác sĩ từ trong phòng đi ra.
Nói
"Không có việc gì, tình huống còn có điểm lạc quan."
Lão gia tử nghe, tay run run.
Thanh âm so với vừa nãy càng thêm già nua
"Cái sự lạc quan này, là ý nói nó có khả năng bình phục, hay là nói nó không chết được?"
Hai vị bác sĩ nhìn lẫn nhau một cái, trầm mặc.
Sau đó, lão gia tử ra tiếng
"Nói thật cho ta, bệnh tình của nó rốt cuộc nghiêm trọng tới trình độ nào."
Kỷ Tinh Vũ muốn ra tiếng đánh gãy, nhưng lão gia tử bướng bỉnh, lúc này đây nếu không hỏi ra chân tướng quyết không bỏ qua.
Trong đó một người thở dài, đi lên trước.
Vị này là bác sĩ tâm lý chủ trị cho người bên trong kia, đã trị liệu cho hắn hơn mười năm.
"Lão gia tử, Kỷ Diễn bản thân có bệnh tự kỷ, bệnh trầm cảm nặng, cùng với bệnh thần kinh ảo giác đau, lúc nãy hắn ở trong phòng tắm tự sát, may mắn phát hiện kịp thời, bằng không dựa theo trình độ vết thương kia, dù có bất tử, cũng sẽ trở thành người thực vật."
Bác sĩ tâm lý đơn giản trần thuật sự tình vừa mới phát sinh.
Tô Yên cúi đầu, bỏ đi từng lớp từng lớp vỏ kẹo sữa dâu tây lộ ra kẹo sữa trắng mềm, một viên tiếp một viên ăn vào trong miệng.
Lão gia tử hô hấp dồn dập, bên cạnh vội vàng có người đưa thuốc qua.
Lão gia tử vẫy vẫy tay, cự tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!