Tuy rằng cô cũng không phải một đối tượng tốt để tâm sự.
Một câu này, cảm xúc Lâm Y Nhân hoàn toàn tan vỡ.
Thật lâu sau, Lâm Y Nhân hỏi Tô Yên một câu, mắt cô đỏ bừng
"Chị, chị từng có cảm giác tuyệt vọng không? Chính là cái cảm giác thích anh ấy, nhưng em biết chính mình không có khả năng cùng anh ấy đi trên một con đường.
Anh ấy đối với em càng tốt, em liền càng ác ý, càng hận không thể bắt lấy anh ấy cùng em tuyệt vọng."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thực nghiêm túc trả lời
"Không có."
Tuyệt vọng.....
Hai chữ này là đại biểu cho việc không có đường ra, không có hy vọng đi?
Lâm Y Nhân năm nay chưa đến mười tám tuổi.
Nhân sinh còn chưa có chính thức bắt đầu.
Như thế nào đã tuyệt vọng rồi?
Cô không phải Lâm Y Nhân, không cách nào đồng cảm như bản thân mình cũng giống cô ấy tuyệt vọng.
Cho nên, Tô Yên chỉ có thể hỏi trắng ra
"Em muốn cái gì? Tiền? Tình? Quyền?"
Nhân sinh trên đời, ba thứ này, cũng đủ giải quyết 99% vấn đề.
Còn có 1% là cái gì?
Thân thể khỏe mạnh.
Lâm Y Nhân nghe Tô Yên nói, cô đỏ bừng hốc mắt, ra tiếng
"Một cơ hội."
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.
Nói thật, cô thực ra không phải rất hiểu.
Cuộc đời Tô Yên đủ thảm, nhưng bản thân cô cường đại, mà loại bản thân cường đại này, chính là tự dựa vào chính mình.
Mà Lâm Y Nhân.... nhân sinh cô cũng thực thảm, nhưng lại tứ cố vô thân, chính cô quá yếu ớt, chính loại nhỏ yếu này, không cách nào trợ giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh này.
Cho nên, sẽ tuyệt vọng.
Tô Yên trầm mặc, làm Lâm Y Nhân cười tự giễu
"Trên người em, cõng món nợ 50 vạn.
Có hai mươi vạn, là lúc mẹ đổi thận bị thiếu, có 30 vạn, là do bố đánh bạc thua.
Bố thích uống rượu, vừa uống rượu, liền đánh người, trước là đánh mẹ, sau khi mẹ bị bệnh, người bị đánh chính là em.
Buổi sáng hôm nay, chị nhìn thấy đám người khi dễ em, có quan hệ với đám người cho vay nặng lãi mà bố em thiếu nợ."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!