Bọn họ nói xong, thầy Hóa vừa ngẩng đầu, phát hiện Tô Yên đang thành thành thật thật ngồi trên ghế, nhìn bọn họ.
Dọa thầy Hóa giật mình, sau đó dở khóc dở cười, “Tô Yên không giải được? Không sao, bỏ bài đấy, chờ làm xong thầy sẽ phân tích cho em.”
Tô Yên đứng dậy, giọng nói mềm mại, “Thưa thầy, em làm xong rồi.”
Cô vừa nói xong, Nguyên Hân Lâm và thầy Hóa đều kinh ngạc.
Phản ứng đầu tên của Nguyên Hân Lâm là không thể nào!
Sau đó, nhớ đến trình độ của Tô Yên, cũng hiểu ra.
Đề này đối với người chưa từng được làm đề như Tô Yên mà nói, thật sự là quá khó.
Phỏng chừng Tô Yên không biết làm bài nào.
Nguyên Hân Lâm nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, trong lòng mềm mại, nhịn không được lên tiếng an ủi, “Không sao, cậu đã rất giỏi. Chăm chỉ luyện tập, về sau sẽ tốt.”
Tô Yên liếm khóe môi, không trả lời cậu ta.
Phản ứng hoàn toàn khác với Nguyên Hân Lâm là thầy Hóa.
Sau khi kinh ngạc, trong mắt hiện lên ánh sáng, lập tức nhớ tới Tô Yên chỉ mất 10 phút để làm bài thi hôm trước.
Một ý tưởng không thể tưởng tượng xuất hiện.
“Lấy lại đây thầy nhìn xem!”
Khi nói chuyện còn hơi kích động.
Tô Yên đưa bài thi trong tay qua.
Thấy Hóa nhìn bài làm của cô từ đầu tới cuối.
Một bàn tay khác, cầm đáp án của bài thi này đối chiếu với bài làm của Tô Yên.
Càng xem, tay càng run.
Cuối cùng thầy ngẩng đầu, không thể tưởng tượng, “Tự em làm?”
Tô Yên chớp chớp mắt, “Vâng.”
Đại khái là quá kích động, thế cho nên hỏi một câu không có ý nghĩa như vậy.
Sau đó, thầy Hóa chỉ vào hai bài cuối cùng, “Hai bài này, tại sao chỉ viết công thức cuối cùng, không viết quá trình?”
Tô Yên nghĩ nghĩ, giọng nói mềm mại, “Quá trình có hơi nhiều.”
Cô chưa kịp nói, trong đầu tính toán còn nhanh hơn viết ra.