Một biểu tình rất nhỏ cũng bị đối phương nhìn thấy.
Lúc này, Tô Yên bừng tỉnh nhớ tới, hình như ngày hôm qua hắn tức giận vội vàng rời đi, còn đấm vào vánh tường.
Tầm mắt của cô không nhịn được mà khẽ hướng về phía tay phải, cái tay kia đang quấn băng gạc, nhìn dáng vẻ có chút nghiêm trọng.
Khẽ cắn môi đỏ, mềm mại lên tiếng: “Tay của cậu, không sao chứ?”
Khương Nhiên hơi nhướng mày, còn tưởng rằng cô đã quên sạch sẽ chuyện hôm qua, xem ra còn nhớ rõ.
Ngữ khí lười nhác, “Em cảm thấy sao?”
Tô Yên do dự một lát, rũ đầu xuống, “Thật xin lỗi.”
Nói xin lỗi, nhưng Khương Nhiên nhìn qua, biểu tình kia lại không đẹp lắm.
Tay nắm chặt bả vai cô, càng ngày càng dùng sức, “Vì sao lại xin lỗi?”
Tô Yên ngẩng đầu, nhỏ giọng nhu nhu, “Không phải cậu nói, tớ nợ cậu một lời xin lỗi sao?”
Khương Nhiên bị cô làm cho tức đến nỗi bật cười, khóe môi sắc bén tái nhợt nở nụ cười, trong phút chốc, lệ khí giữa mày đã biến mất một chút.
Xem ra, có vài lời, phải nói rõ với cô.
Bằng không, chỉ sợ nói như thế nào cũng không thể nói rõ.
“Tôi thích em, để em suy xét ba ngày. Thấy em vội vàng thi đua, vốn dĩ định thi xong rồi hỏi lại. Nhưng bây giờ, không thể chờ được nữa. Bây giờ em phải cho tôi một đáp án.”
Càng nói, ngữ khí càng nặng.
Sau khi nói xong, lại hơi nhíu mày, bổ sung một câu, “Em chỉ có thể trả lời một đáp án khẳng định.”
Tô Yên chớp chớp mắt.
Đáp án khẳng định?
Đó chính là...
“Được?”
Khương Nhiên đột nhiên nghe thấy câu trả lời dứt khoát của cô, làm hắn sửng sốt.
Chờ khi hắn phản ứng lại, mới biết được cô nói gì.
Duỗi tay, vớt người vào trong ngực, dùng sức ôm.
Ý cười bên khóe môi sắc bén càng ngày càng nhiều, “Ánh mắt không tồi.”
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thằng nam phụ tỏ tình với chị Yên ở đâu???????
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!