Chỉ có thể nghe thấy sau khi hắc y nhân thuật lại lời nói của Tô Yên, ánh mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo sâu kín, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Thoạt nhìn không ngốc."
Lại biết hắn giả vờ.
Ngay cả hoàng huynh hắn đều giấu được, không nghĩ tới không giấu được một nha hoàn nhỏ bé.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hắc y nhân biến mất trong nháy mắt.
Tô Yên đẩy cửa đi vào, trong tay cầm tách trà nóng.
Nghiêm túc nói: "Điện hạ, thỉnh dùng trà."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng mí mắt, nhìn nàng một cái, cười sâu xa, "Còn muốn ăn vài miếng điểm tâm không?"
Tô Yên sửng sốt, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Nô tỳ có thể từ chối không?"
Lời này làm Hiên Viên Vĩnh Hạo ngây ngẩn cả người, khóe môi hắn bỗng nhiên cong lên, lắc đầu, "Không muốn ăn, cũng không ép ngươi. Ngươi đi xuống trước đi."
Tô Yên gật đầu, "Vâng."
Sau đó, nàng bình yên rời khỏi tẩm điện.
Hơn mười ngày nay, dường như ngày ngày đều ở tẩm điện, mỗi ngày ở bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Hôm nay khó được cho nàng đi ra ngoài sớm.
Nàng đi về phòng của mình, đang chuẩn bị đi vào, không nghĩ tới lại nhìn thấy Thu Thật đi ra từ phòng nàng.
Thu Thật phỏng chừng cũng không nghĩ tới sẽ gặp Tô Yên ở đây, sợ tới mức không tự giác hơi run rẩy.
Tô Yên không hiểu, "Ngươi tìm ta?"
Thu Thật chột dạ, ánh mắt nhìn vào trong phòng Tô Yên, sau đó ưỡn ngực, "Ta tới là muốn cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng trở thành nha hoàn bên cạnh điện hạ thì cao hơn người khác một bậc!"
Tô Yên khẽ liếm khóe môi, nghiêm túc trả lời: "Ngươi cũng muốn, chỉ là điện hạ không muốn ngươi, còn phạt ngươi quỳ một ngày trước cửa tẩm điện."
Thu Thật vốn chột dạ muốn lấy cớ rời đi, kết quả bị nói như vậy, lửa giận trong vòng bùng cháy, "Tô Yên, ngươi là cái thứ gì?! Chỉ là một tiện tì, ngươi cũng dám chê cười ta?!"
Thân tặng @thaplysenhca3005
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!