"Thật không? Em thích phim của anh hả?" Thời Bắc Thanh vừa bất ngờ vừa vui mừng hỏi.
Cô bé lắc đầu, chỉ tay về phía Dụ Trần Thư: "Em từng thấy anh ấy trên tivi, cả nhà em đều rất thích anh ấy."
Thời Bắc Thanh: "..."
Ầy, măng non trên núi cũng bị Dụ Trần Thư cướp mất rồi.
Sau đó, cô bé quay sang hỏi Dụ Trần Thư: "Anh ơi, lát nữa anh có thể kí tên cho am không? Em sẽ lấy nhật ký của em cho anh kí nhé."
"Đương nhiên là được rồi." Dụ Trần Thư đồng ý.
Nếu đây đã là fan của Dụ Trần Thư thì Thời Bắc Thanh cũng chẳng còn hứng thú gì nữa, cậu theo sát bên cạnh hắn, trưng ra vẻ mặt vô cùng buồn bực.
Cô bé kia thấy Thời Bắc Thanh không vui, nhanh nhẹn chạy đến trước mặt cậu, kéo kéo tay áo: "Anh ơi, anh đừng buồn mà. Anh đẹp trai cực kì luôn, em cũng thích anh lắm."
Nghe cô bé nói như vậy Thời Bắc Thanh mới thoải mái hơn một chút, giơ tay xoa đầu cô bé.
"Chỗ các anh muốn đến xe không vào được đâu, chúng ta chỉ có thể đi bộ thôi." Cô bé nói với bọn họ.
"Không sao, nhưng mà có xa lắm không?" Thời Bắc Thanh bắt chước giọng nói lanh lảnh của cô nhóc, hỏi.
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: "Chắc phải đi khoảng một tiếng nữa đó ạ."
Thời Bắc Thanh gật đầu, tiện tay mua cho cô nhóc mấy cái kẹo que coi như là quà cảm ơn.
"Còn muốn ăn gì nữa không, anh mua cho em." Thời Bắc Thanh vô cùng hào phóng.
Cô bé lễ phép nói cảm ơn, cũng không dám lấy nhiều, chỉ nhón thêm một túi bánh nhỏ.
Trên đường đi, bọn họ tranh thủ hỏi chuyện cô nhóc: học hành thế nào, ở trường có vui không, có nhiều bạn bè không... Bởi vì vừa đi vừa trò chuyện cho nên thời gian trôi qua rất mau, không lâu sau đã tới nơi rồi.
Ba người đều rất vui vẻ, chỉ có cameraman là chẳng vui chút nào.
Đường lên núi rất khó đi, xe chuyên dụng mà chương trình chuẩn bị không thể vào được, tổ quay phim chỉ có thể khiêng camera đến đây. Sáng nay mọi người cũng đã dự đoán trước được rồi, tổ quay phim thế nào cũng là tổ vất vả nhất.
Cô bé dẫn đường nghe Thời Bắc Thanh nói hai người phải đi giải cứu mèo, còn được cậu cho xem bức ảnh của chúng thì nhất quyết phải đi theo giúp họ tìm kiếm.
"Chờ một chút, tôi muốn gọi điện thoại." Dụ Trần Thư gọi điện cho cậu bé kia, nhưng lần này cậu không bắt máy nhanh như lần trước nữa, hắn chờ một lúc lâu cũng chỉ thấy tiếng tút tút kéo dài.
Thời Bắc Thanh nhíu mày nhìn Dụ Trần Thư, trong lòng có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, gọi mấy lần cũng không có ai nhấc máy.
"Làm sao thế?" Thời Bắc Thanh lo lắng hỏi.
"Đừng vội, để tôi gọi lại lần nữa." Dụ Trần Thư có vẻ vẫn rất bình tĩnh. ngôn tình hay
Hắn bấm số, gọi thêm một lần.
Lần này tiếng tút tút vẫn kéo dài rất lâu, may mà cuối cùng cũng có người nhấc máy.
"Alo?" Vẫn là giọng nói của cậu bé lúc trước, chẳng qua lúc này giọng cậu bé rất nhỏ, như đang sợ hãi có ai đó nghe thấy.
"Bọn anh đã tới rồi đây, bây giờ em có thể đến chỗ anh dẫn anh đi tìm hai con mèo đó được không?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát mới nghe thấy cậu bé nói tiếp: "Bây giờ em về nhà mất rồi, ba mẹ phát hiện em lấy trộm điện thoại nên không cho em ra ngoài nữa. Hai con mèo đó em đặt ở chân cột điện đó anh."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!