Hôm nay là sinh nhật của một người bạn cùng lớp của Giản Dật, cũng chính là Hứa Hạo, người cầm điện thoại di động quay thách Giản Dật nhảy xuống biển.
Hứa Hạo mướn được một chiếc du thuyền, nói là mời bạn học cùng đến chơi.
Giản Dật vốn không có ý định tới, nhưng là Tô Văn Hạo mềm cứng không buông, năn nỉ hắn cùng đi.
Bởi vì người y thích hôm nay cũng đến.
Kết quả lên thuyền, Tô Văn Hạo xui xẻo phát hiện mình bị say sóng, phải quay về quán bar nghỉ ngơi trước.
Trong quán bar lại bỗng nhận được điện thoại cầu cứu của bạn, điện thoại tới còn bị người đoạt đi, đầu bên kia nghe thấy tiếng cười hi hi ha ha của một đám người.
Tô Văn Hạo cảm thấy không đúng, nghĩ tới Lăng Tử Việt nhà ở trên đảo liền vội vàng gọi cho y.
Hai người cùng nhau chạy tới.
Ai biết vẫn là trễ một bước!
Thật may.
Tiểu Dật hiện tại không sao!
Giản Dật còn chưa kịp nói chuyện thì bỗng nhiên bị người níu lấy cổ áo, "Giản Dật, đầu óc cậu có phải ngu như heo không? Bảo cậu nhảy cậu liền thật sự nhảy?"
Lăng Tử Việt dữ tợn nhìn hắn một cái, rốt cuộc vẫn buông ra.
Tô Văn Hạo đỡ Giản Dật từ từ ngồi dậy.Hắn ho khan mấy tiếng, khó nhọc nhìn quanh bốn phía, "Hạo, người lúc nãy, lúc nãy cứu tôi đâu? Cậu, cậu ấy có sao không?"
Hình như khi đối phương cứu hắn, bản năng cầu sinh khiến hắn siết cổ đối phương.
Nghĩ lại khiến Giản Dật thật sự áy náy.
Bất kể như thế nào, đối phương cứu hắn, hắn hẳn tìm người ta nói cảm ơn, và cả nói xin lỗi mới đúng.
Tô Văn Hạo khó xử đỏ mặt, "Không biết, vừa nãy chỉ lo xem cậu có sao không..."
Giản Dật không ôm hy vọng gì với y, lại quay đầu nhìn Lăng Tử Việt, "Bạn học Lăng, lúc nãy cậu..."
Lời cũng còn chưa nói hết liền bị Lăng Tử Việt rất dứt khoát cắt đứt, "Không biết, không nhìn thấy, không quan tâm."
Trong lòng Giản Dật nghĩ thầm, quả nhiên.
Vinh Nhung từ trên du thuyền xuống, theo phía sau Vinh Tranh như cái đuôi nhỏ.
Tôn Khỉ vẫn luôn xem trò vui, đáy mắt hiện rõ vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Vinh Nhung vừa lên xe, Vinh Tranh liền đóng cửa xe lại
Anh đi vòng qua ghế kế bên người lái, ngăn Tôn Khỉ đang chuẩn bị mở cửa: "Đợi chút nữa hẵng lên."
"Làm sao? Không thể cùng em trai cậu đợi trên xe?"
Vinh Tranh không phản ứng với gã.
Anh nói gì đó với tài xế ở buồng lái, không lâu sau tài xế cũng xuống, Tôn Khỉ đầu óc mơ hồ
"Cậu ta đã nói cái gì? Không cho đi lên cũng được nhưng sao cậu cũng bị đuổi xuống? Không phải là không cho phép bất kỳ người nào cùng với em trai cậu ta đợi chung trên một chiếc xe chứ?"
Tài xế cũng mặt đầy vẻ mờ mịt lắc đầu.
Vinh Tranh mở ra cốp sau xe, lấy vali của Vinh Nhung xuống, từ bên trong cầm một bộ quần áo rồi mở cửa xe ném vào.
Một câu cũng chưa nói liền đóng cửa xe lại.
Tôn Khỉ trong nháy mắt liền hiểu.
Dám là đem bọn họ đuổi xuống để vị tiểu thiếu gia kia thay quần áo trong xe.
Tôn Khỉ hoàn toàn phục, "Anh hai ơi, ngực cậu ta bằng phẳng! Trên người cậu ta có..."
Tôn Khỉ chỉ chỉ vào bên trong lại tự chỉ chỉ chính mình "Khác biệt chỗ nào? Cậu làm thật giống như em trai cậu là cái gì hoàng hoa đại khuê..., uầy, không lẽ em trai cậu thật sự là như thế?"
Chấn động.jpg.
Bên trong xe, Vinh Nhung dùng tốc độ nhanh nhất đổi lại quần cụt, trong lòng nghi ngờ, đều nói vật hợp theo loài, cậu thật không phát hiện anh trai cùng Tôn Khỉ rốt cuộc có chỗ nào tương tự.
"Cộc cộc"
Vinh Nhung giơ tay lên gõ cửa kiếng xe, ý là cậu đã thay xong.
Tôn Khỉ cứ thế đứng sững ở bên ngoài một lúc, do dự chưa lại gần.
Chẳng lẽ thật sự là con gái?
Hành lý lần nữa được thả lại vào cốp sau, Vinh Tranh mở cửa xe.
Tôn Khỉ lanh lẹ đi đến ghế kế bên người lái nhanh nhẹn ngồi xuống.
Vinh Nhung đang mặc áo thun.
Khi Tôn Khỉ đi vào, trên tay Vinh Nhung đang cầm áo thun chuẩn bị tròng vào cổ
Tôn Khỉ quét mắt nhìn một cái.
Ngực...bằng phẳng.
Uầy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!