“Tiền San đó.” Lạc Khiên nhấp một ngụm rượu vang đỏ. “À, ý tôi là Tiền San mập đó, rất đáng yêu.”
Trời ạ, chồng tôi khen tôi!
Mắt tôi long lanh như chất chứa sao trời.
“Này Lạc Khiên, vợ cậu còn đang ở đây, nói vậy không hay lắm đâu?”
“Có gì mà không hay.” Lạc Khiên nháy mắt nhìn tôi: “Vợ ơi, em có ghen không?”
“Không có, tuyệt đối không.” Tôi chống cằm nhìn Lạc Khiên: “Rốt cuộc Tiền San mập đó đáng yêu thế nào? Anh nói em nghe thử xem.”
Lạc Khiên cười dịu dàng quá đi mất…
“Tôi biết “gia đình đàn chị” trong trường chúng ta là do chị ấy mang về. Tôi thấy chị ấy xây cho chúng một ngôi nhà nhỏ trong vườn hoa, sau đó còn mua thức ăn mèo cho chúng.”
“Tôi còn biết chị ấy bị dị ứng với lông mèo. Sau lần đó, khắp người chị ấy nổi đầy mẩn đỏ, bởi lẽ đó nên còn phải nằm viện ba ngày.”
“Ngoài ra chị ấy luôn mang lại cảm giác “không có ai cảm thấy mình đáng yêu, nhưng mình tự thấy mình đáng yêu là được” nữa.”
“Nhưng tôi chưa kịp nói cho chị ấy biết là tôi vẫn luôn thấy chị ấy rất đáng yêu.”