Một khi tiểu thư tôi đây cảm thấy vui vẻ thì sẽ muốn tiêu tiền.
"Tôi mời mọi người ăn một bữa cơm nhé!"
Lạc Khiên gật đầu: "Đi thôi. Tôi mời."
Ngay lúc ấy tôi đã nghĩ xong địa điểm dùng bữa là một nhà hàng Michelin, nhưng lại lập tức đổi thành quán lẩu xiên que trên một con phố cũ trước trường đại học.
Sao tôi có thể để Lạc Khiên tiêu một khoản tiền lớn vì mình chứ?
Nhóm công nhân gọi xe, tôi với Lạc Khiên ngồi trên chiếc xe điện nhỏ.
Vốn dĩ muốn để Lạc Khiên cầm lái chở tôi, nhưng nhìn đôi mắt hiện vẻ mệt mỏi của cậu ấy, nghĩ đến việc cậu ấy đã chuyển gạch cả một ngày, tôi không đành lòng.
"Để tôi chở cậu."
"Được."
Lạc Khiên dứt khoát ngồi vào yên sau xe, tôi vừa khởi động xe, cậu ấy đã giơ tay ra ôm lấy tôi.
"Vợ ơi, anh sợ ngã, cho anh ôm nhé."
"..."
Trong khoảnh khắc đó, tôi đã được thể nghiệm cảm giác như thế nào là hít thở khó khăn, tay chân cứng đờ.
Mua chiếc xe điện nhỏ này đúng là không phí tiền mà...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!