TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Editor: babiQynne
Lâm Hiểu hiển nhiên không nghĩ tới nguyên nhân này, mấp máy môi vài lần mới lại nói: "Ừm, xin lỗi..."
"Không sao." Thời Thanh Ninh cười nói.
Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống sân trường, thiếu niên đứng dưới vầng sáng ấm áp nói.
"Đừng tự dày vò bản thân nữa, hãy tự tận hưởng mỗi ngày trong đời mình có lẽ sẽ tốt hơn đấy."
Lâm Hiểu bị lời nói này làm cho hơi bất ngờ.
Chưa từng có người nào nói với cô như vậy.
Phụ huynh và cả thầy cô giáo trong trường vẫn luôn ân cần dặn dò bọn họ phải tập trung vào việc học tập, đám học sinh cùng trang lứa nghe những lời này đã ngán đến mức rên rỉ, mỗi ngày đều hận đến mức muốn trường học nổ tung.
Chỉ có Thời Thanh Ninh nói bọn họ cũng cần phải nỗ lực tận hưởng cuộc sống của mình.
Cũng chỉ có cậu nói cho Lâm Hiểu biết, sự tồn tại của mỗi người trên cuộc đời này cũng là kỳ tích.
Lâm Hiểu cuối cùng cũng ý thức được, thiếu niên trước mặt cô chói mắt như vậy không phải bởi gia thế, thành tích, những loại may mắn khiến người khác phải ghen tị.
Cậu ấy chói mắt như vậy là bởi chính cậu ấy đã đem một nguồn sáng rồi.
Vốn dĩ có một số người ngay từ khi sinh ra được mang mệnh như một mặt trời nhỏ hạ xuống trái đất.
Hai người đi đến dưới dãy phòng học, gần đó đã có không ít học sinh ăn tối xong túm năm tụm ba quay về lớp.
Đã đến chỗ an toàn, Thời Thanh Ninh cũng nói tạm biệt với Lâm Hiểu: "Về lớp đi nhé."
Thời Thanh Ninh còn nói: "Tống Khiêm Khiêm vẫn luôn rất lo lắng cho cậu, nếu nghe được chuyện xảy ra ngày hôm nay có lẽ sẽ tức đến mức nhảy dựng lên đấy."
Cậu nói rất thoải mái, trong giọng nói còn mang theo ý cười, nhưng Lâm Hiểu biết thực ra cậu đang muốn nhắc lại một lần nữa cho cô biết...!
Không phải không có ai để ý đến cô cả.
"Cảm ơn..."
Lâm Hiểu dừng một lát lại lớn tiếng nói: "Cảm ơn cậu."
Cô tạm biệt Thời Thanh Ninh bước lên cầu thang, đúng lúc bên cạnh có hai bạn học cùng lớp cũng tiến đến gần, vừa trông thấy cô liền lên tiếng chào hỏi: "Lâm Hiểu!"
Những sự nguy hiểm và đen tối như tan biến dần ra, Lâm Hiểu nhanh chân bước tới cùng bạn học trở về lớp.
Ánh sáng đã trở lại, trở về với thế gian ấm áp này.
*****
Khi Thời Thanh Ninh đưa nữ sinh kia trở về lớp thì nam sinh tóc dài và vệ sĩ của Thời gia vẫn ở nguyên chỗ cũ tiếp tục chờ.
Không đợi Tần Tri Thâm nghĩ cho kỹ, người đưa thuốc đã tới đây rất nhanh.
"Vẫn chia ra uống theo liều lượng như cũ nhé." Bác gái vừa đưa ra túi hút chân không vừa cẩn thận dặn dò, "Để đến mai là nguộc rồi, nhớ hâm nóng lại rồi mới uống."
Nhắc nhở xong, bác gái vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Tần Tri Thâm ở bên cạnh.
"Ơ, Tần tiểu thiếu gia?"
Hiển nhiên bà cũng không nghĩ Tần Tri Thâm sẽ xuất hiện ở đây, bắt đầu nhiệt tình bắt chuyện: "Khéo quá, à đúng rồi, cậu cũng tới đây học hả? Tiểu thiếu gia nhà chúng tôi cũng sống ở gần đây, cơm tối tôi cũng chuẩn bị xong rồi, Tần thiếu cũng cùng ăn nhé?"
Tần Tri Thâm quyết đoán lắc đầu: "Không cần, cảm ơn."
Nói xong, y còn bất động thanh sắc nhích xa cái người bên cạnh một chút.
Tần Tri Thâm chẳng có chút hứng thú gì với Thời tiểu thiếu gia cả.
Nói cách khác, y thậm chí muốn tránh còn không kịp.
Bác gái cũng không biết suy nghĩ này của Tần Tri Thâm, còn thoải mái giới thiệu với nam sinh tóc dài bên cạnh: "Vị này chính làvtiểu thiếu gia của Tần gí, Tần Tri Thâm, mấy ngày trước mới từ Yến thành đến đây, còn tới Thời gia dùng cơm."
"Thế nhưng hôm đó hai đứa vẫn còn đang đi học nên không gọi về nhà nữa."
Thực ra việc Tần Tri Thâm đến Hải thành có khá ít người biết, ngay cả ở Yến thành cũng chẳng có mấy ai biết chuyện này..
Mẹ của Tần Tri Thâm cũng mang họ Tần, so với ba Tần sinh ra tại Hải thành thì Tần gia của Yến thành đã sinh sống ở đây hàng chục năm, tuy rằng không phải gia tộc hào môn gì nhưng cũng là một gia đình khoa bảng* nổi danh bao đời này.
( Khoa bảng: Cái bảng danh dự liệt kê tên họ các thí sinh đỗ đạt học vị trong các kỳ thi cử Nho học, từ đó phần lớn được tuyển chọn làm quan chức.)
Qua nhiều năm như vậy, Tần gia vẫn luôn duy trì được thế đứng trung lập tại Yến thành, người xung quanh vẫn luôn kính trọng và nể mặt Tần lão gia vì khi xưa là một danh hào.
Có thể do dạo gần đây sự cạnh tranh của Lý gia và Du gia ngày càng khốc liệt, tình thế cũng ngày càng gay gắt quyết liệt, vô hình chung buộc cho tất cả những người ngoài cuộc khác khó có thể tiếp tục đứng giữa hai nhà này được nữa.
Tình thế bức bách, Tần gia không thể không để tâm tới sự an nguy của đám trẻ trong nhà.
Tần Tri Thâm là người nhỏ nhất trong Tần gia, còn đang học trung học, những anh chị em cùng thế hệ khác đều đã lập gia đình hoặc đi nước ngoài rồi, chỉ còn có y là cần phải đặc biệt cân nhắc.
Bởi vậy khi trước, cái lúc mà Tần Tri Thâm bại dưới tay hậu bối thiên tài của nhà họ Giản, Tần gia mới thức thời muốn đưa Tần Tri Thâm ra nước ngoài du học, bảo vệ y thật an toàn.
Thế nhưng Tần Tri Thâm bị trận thua đó kích thích, càng không đồng ý xuất ngoại du học, khăng khăng chỉ muốn ở lại trong nước.
Người khác có lẽ không cảm thấy được nhưng Tần Tri Thâm lại hiểu rất rõ, cái người khiến y thảm bại kia tuy là cháu ngoại của Giản lão gia nhưng từ nhỏ đã rất ít khi dao du với bên ngoài, càng hiếm khi lộ diện.
Người kia không hề dựa vào thân phận hào môn thế gia mà đưa ra yêu cầu gì, lại càng không thích tiếp thu nền giáo dục quý tộc tại bất kỳ một ngôi trường nổi tiếng nào cả.
Những nhà có tiền khác đều đua nhau đưa con ra nước ngoài du học càng sớm càng tổ, còn luôn cổ suý rằng nền giáo dục nước ngoài tiến bộ thế nào hay ho ra làm sao, thế nhưng người kia cũng không chạy theo cái xu thế du học nước ngoài này.
Tần Tri Thâm cảm thấy nếu bản lĩnh của người này đều được tôi luyện ngay khi còn ở trong nước, vậy thì tại sao y lại phải xuất ngoại?
Y còn muốn tiếp tục ở lại nơi này rửa sạch sự nhục nhã.
Người ngoài nhìn vào đều thấy Tần thiếu gia vừa khôn khéo lại trầm ổn, duy chỉ có người nhà họ Tần biết đứa trẻ này bướng bỉnh đến mức nào.
Tần gia không khuyên nổi Tần Tri Thâm thì cũng chỉ còn cách dứt khoát theo y, bí mật đưa y đến quê nhà của ba Tần - Hải thành.
Dù sao nếu thật sự có người muốn hãm hại Tần Tri Thâm thì ở nơi đất khách quê người như vậy Tần gia cũng khó có thể bảo vệ tốt cho y được.
Năm đó Tần gia chuyển đến Yến thành, hiện giờ Tần Tri Thâm quay trở lại Hải thành, người đầu tiên mà Tần phụ nghĩ đến chính là người bạn cũ Thời gia.
Trước khi tiễn con trai đi, ba mẹ Tần vẫn còn nhắc lại chuyện năm đó.
"Nhắc mới nhớ, năm đó ba với lão Thời còn định hôn sẵn cho Tiểu Tần cơ, đó, tí nữa thì thân lại càng thêm thân rồi."
Khi Tần Tri Thâm nghe được chuyện này, trong lòng y chỉ tràn ngập sự bài xích.
Bằng gia thế và tướng mạo của Tần Tri Thâm, trước giờ người đã từng tỏ tình với y không hề ít, đối với loại chuyện này, từ lâu Tần Tri Thâm chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức.
Trong y chỉ tồn tại hai chữ thành công, vốn dĩ không tồn tại chỗ dư thừa nào dành cho chuyện tình cảm! Cho nên lần này Tần Tri Thâm lại tiếp tục sử dụng cái cớ cũ rất hữu hiệu của mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi, truyện Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi , đọc truyện Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi full , Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi full , Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi chương mới