TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1)

Chương 10: Chạy Trốn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hoá ra Nick và Andrey sau khi mất dấu tôi đã quyết định chia hai hướng: Nick tìm ra tôi, còn Andrey tìm ra người cha của cô bé. Hai thằng bạn đã đồng ý hẹn gặp lại nhau ở gánh chè bà Mùi.

Vừa nhìn thấy bọn tôi dắt đứa nhỏ về, bà ta liền lớn tiếng, "Giời ạ! Không biết là ta nên khen hay nên mắng chúng mày đây?"

"Nên khen ạ!" Tôi cười nhăn nhở.

"Tổ cha chúng mày!"

"Sao rồi?" Bọn tôi vừa gặp mặt đã trao đổi tình hình với nhau.

"Tao đã 'dạy dỗ' thằng cha đó một bài học nhớ đời về việc bán con gái mình để trả nợ tiền rượu," Andrey vuốt mặt. "Ít ra hắn đã hứa ngày mai sẽ đến phủ huỷ giao ước với nhà quý tộc kia."

Cậu ta không quên tán đầu tôi một cú đau điếng.

"Thằng ngu! Tụi tao đã nói là không nên can thiệp..."

"Chú ơi," cô bé nắm lấy vạt áo Andrey, kéo kéo, "Xin, xin đừng đánh chú... chú Duy An nữa. Chú ấy là ân nhân của Thy. Chú ấy là người tốt."

Ha! Pax, 1. Andrey, 0.

Thằng nhóc người Nga đang nóng tính bỗng chốc xìu xuống như cọng bún. Cậu quỳ một chân xuống, mỉm cười gượng gạo. "Thy à, đừng... gọi bọn tôi là chú. Già lắm! Đây... chỉ mới mười bảy thôi!" Cậu chìa tay ra nhưng cô bé không dám bắt lấy, thay vào đó chạy núp sau lưng tôi.

Pax, 2. Andrey, 0.

"Anh An-rây nói đúng đó. Anh Duy An mười tám, còn Ni-cô-lát đây mười chín. Đều là thương nhân cả." Tôi hỏi. "Bây giờ em muốn đi đâu?"

"Em đói."

***

Buổi chiều tà, bọn tôi dùng số tiền ba trăm hai mươi tám đồng trấn lột được mua ba bộ áo trung đơn[1], ba chiếc áo giao lĩnh[2] bằng vải bông và mua cho đứa nhỏ chén chè trôi nước bỏ bụng (giá vẫn là một đồng).

Buổi tối, bọn tôi tìm được một nhà khách gần đó, ở ngoài rìa phía Đông huyện, và lần đầu tiên trong ba ngày được tắm rửa sạch sẽ. Ngay bên cạnh là một quán ăn đêm. Tội nghiệp đứa bé bị bỏ đói cả ngày nay, ăn tới tấp nào là gà luộc lá chanh, nào là thịt kho trứng, nào là khoai lang nướng.

Khoan đã, ba đứa tụi này cũng tội nghiệp mà! Chúng tôi cũng nhào vô càn quét đống đồ ăn trước mắt, một cuộc chiến ngầm nổ ra xem ai bỏ bụng được nhiều hơn. Chỉ đến khi tên thủ quỹ Andrey ra lệnh dừng gọi thêm món vì sợ không đủ tiền (lo xa thấy ghê!), Nick và tôi mới tiếc nuối nhìn nhau rồi uống hết hai bình trà cho căng bụng. Cảm giác không có gì tuyệt vời hơn, cho đến khi Andrey như thường lệ làm mất hứng.

"Huỳnh Thy à, bọn anh, ờm, bọn anh đang trên đường tới kinh thành làm một công việc quan trọng, nên không thể dẫn em theo cùng."

Thy vừa nghe xong mắt đã rơm rớm, môi run run, "Các anh đừng dẫn em về nhà. Cha... cha không còn thương em nữa. Em... em muốn... em thà đi theo các anh."

Andrey vò đầu. "Lúc chiều anh đã nói..."

Tôi đứng dậy, chồm người qua cái bàn tre để chặn họng Andrey. Cứu được đứa trẻ xong rồi lại phủi bỏ hết trách nhiệm, thật là quá đáng mà! Cái tên này đã thực dụng thì thôi chớ, đã vậy còn vô tình. Hồi ở Bellingham, tôi vẫn không bao giờ hiểu được vì sao đám con nít ở bệnh viện cứ thích bu quanh cậu ta. Ở đây cũng vậy, con bé Na từ khi gặp Andrey đã bám dính lấy cậu dai hơn cả keo 502.

À, đúng rồi, hình như cậu ta chỉ mất hình tượng lạnh hơn nước đá của mình trước hai loại người thôi: là bọn gây chuyện như tôi và Nick, và gái đẹp.

Quay lại chủ đề!

"Không sao đâu. Em có thể theo bọn anh đến kinh thành."

Andrey nắm lấy cái tay đang che miệng mình mà vặn.

"Ui da! Đau!" Tôi la oai oái. "Được rồi, hay là thế này, tạm thời em sẽ theo bọn anh cho đến khi tìm được một gia đình mới tốt hơn, ô kê?"

"Ô, kê?" Huỳnh Thy nghiêng đầu như một con chim non, tò mò. "Con gà màu đen?"

"Tốt!" Tôi gật đầu vui vẻ, xong lại quay về phía tên kia nhăn nhó. "Còn Andrey mày ác quá! Có cần phải xài vũ lực với người anh em không vậy?"

"Mày đáng bị như thế!" Mười giây im lặng. "Tại tay mày dính đầy dầu mỡ." Thêm mười lăm giây. "Tao với mày chưa xong đâu."

***

Dưới ánh đèn dầu le lói của phòng trọ ba người, ai nấy đều có công việc riêng để làm. Cô bé Huỳnh Thy ngồi xếp bằng dưới đất, tỉ mỉ hướng dẫn Nick cách ăn trầu làm sạch răng, người nhăn nhó cắn lá trầu chưa đầy năm giây đã phun ra.

Quá cay, cậu ta than phiền với tôi sau này, và quá nồng. Cứ như là đang phê thuốc!

Andrey xách đèn dầu đi ra phía sân sau của ngôi nhà, nơi có con mương nhỏ để giặt đồ và súc miệng. Cậu ta lôi cổ tôi theo.

Dám chắc mình sắp bị ăn chửi, tôi nghĩ thầm, hoặc bị bắt đối luyện.

"Ê, Andrey!"

"Gì?"

"Mày giận tao hả?"

"Đừng có hỏi ngu!"

"Nghĩa là?"

"Tao không giận mày. Tao chỉ lo thôi."

"Có phải là vì lời hứa hai hôm trước?"

Đáp lại tôi là sự im lặng. Hai đứa ngồi xổm xuống, nhúng quần áo dính đầy bùn khô vào nước lạnh và bắt đầu chà.

"Vì tất cả mọi thứ. Giống như mày, tao đã bị... sốc khi quay về cái thời đại này. Tao đang cố thích nghi, tao chỉ..."

"Tao xin lỗi. Hôm nay là tao đã sai rồi!"

Im lặng. Sao cái không khí nó ngột ngạt vậy?

Làm ơn, ai đó nói gì đi chứ?

Trong hai đứa thì tôi công nhận nói chuyện với Nick dễ dàng hơn rất nhiều.

"Không, không, mày không sai đâu." Andrey trút hết cơn giận vào bộ áo tràng. Vò, đập, nhúng, chà, vắt ráo. "Thật ra, mày đã làm điều đúng đắn."

Cậu ta nở nụ cười nửa miệng méo xẹo, tiếp tục, "Khi nhìn thấy đứa nhỏ bị dẫn đi, tao đã tự nhủ sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Tao có thể đổ thừa hoàn cảnh không cho phép, tao càng có thể đổ thừa cho mày, ha, tao còn có thể đổ cho hiệu ứng 'người ngoài cuộc'[3]..." đến đây vai cậu sụp xuống.

"Andrey..."

"Việc hôm nay mày làm đúng là ngu có trình độ. Ngu, nhưng đúng đắn. Và đó chính là lý do tao luôn phải lo lắng cho mày, và cả thằng Nicholas nữa." Khi tôi đang cảm động đưa mắt nhìn Andrey thì cậu ta giật phăng cái quần trên tay tôi. "Đưa đây! Mày có biết giặt đồ bằng tay không vậy?"

Thế là tôi ngồi yên để Andrey giặt hết đống đồ dơ.

"Mày hành động theo lương tâm, tao hành động theo lý trí. Nói thiệt nha, nếu tụi mình bước vào thế giới Khải Huyền của xác sống thì tao cá mày sẽ là đứa chết đầu tiên, làm mồi cho bọn chúng để tụi tao thoát thân." Andrey treo quần áo lên sào, mỉm cười liếc tôi. Từ đâu một lưỡi dao lộ ra trong ống tay áo của cậu và tôi biết ngay mình phải làm gì.

"Ít ra tao chết oanh liệt, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng." Vớ đại lấy một cây gậy dựng ngay góc tường, tôi nhảy ra xa và lộn đi một vòng.

Cạch!

Dao găm chạm vào gậy tre. Mặt đối mặt.

"Ai bị đánh vào đầu ba lần trước sẽ thua."

"Vậy thì lần này tao thắng chắc rồi." Tôi cười đắc chí, né lấy con dao sượt qua mặt. Côn (hay roi trong môn phái võ cổ truyền Bình Định) và kiếm chính là sở trường của tôi, trong khi đó Andrey thành thạo song tô và gần đây nhất là đoản đao. Những loại binh khí khác bọn tôi đều có học qua, nhưng chỉ đánh được tàm tạm.

"Chơi luôn! Hây!"

Cạch! Cạch! Cạch! Bụp!

"Pax, 1. Andrey, 0."

Pặc! Cạch! Cạch! Xoẹt! Cây côn của tôi bị gãy làm đôi.

"À, thì ra nãy giờ mày canh để chém vào một chỗ trên côn của tao. Khá!" Tôi vứt hai thanh tre qua một bên. "Tao đánh tay không luôn!"

Bạn đang đọc bộ truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) tại truyen35.shop

"Thôi, để tao cất luôn con dao."

Bọn tôi luyện tập đánh, đá, đỡ, vật lộn và kẹp cổ nhau cả tối, dựng ra nhiều trường hợp tấn công thực tế và tìm cách phá đòn. Đến khi bà chủ nhà chạy ra mắng hai đứa vì quá ồn ào, bọn tôi mới chịu cúi đầu xin lỗi và chạy về phòng.

***

Chợ phiên buổi sáng là một trải nghiệm tuyệt vời cho đến khi rắc rối xảy đến. Rắc rối dưới dạng ba bức chân dung được vẽ xấu tệ hại!

Kế hoạch buổi sáng của chúng tôi là thế này: mua đồ ăn sáng cho bốn người, quay về nhà khách để trả phòng và hỏi đường đi bộ đến Thăng Long. Một cách thần kì nào đó, tên Andrey đã lấy lòng được cô bé Thy và đang cõng thân hình ngáy ngủ của em ấy luồn lách qua các gian hàng. Nửa đêm hôm qua, khi tôi giật mình thức dậy để uống nước thì thấy hai người đang ngồi trò chuyện ngoài cửa, xem chừng bí mật lắm. Thế là sáng ra Andrey đã có thêm một loại keo dính mới toanh.

Nick sau trải nghiệm kinh khủng với món trầu cau vôi đã thề cạch mặt thứ lá này và cố gắng tìm ra một công thức khác thay thế kem đánh răng hiệu quả hơn và ít "ngất ngây" hơn (lời của cậu ta). Trong ba đứa, chỉ có tôi là trung thành với nước trà và nước muối.

"Em muốn ăn gì?"

"Bánh đỗ xanh và xôi chà ạ!"

"Bọn anh nên đi hướng nào?"

"Các anh đi thẳng tới hàng nón rồi rẽ phải, cách thêm ba gian."

"Là xôi chà hay bánh đỗ xanh?"

"Xôi chà ạ, bánh đỗ giờ Thìn họ mới bán."

"Thế thì xôi chà thẳng tiến!"

Trên đường tới hàng xôi chà, bọn tôi nhận được nhiều ánh nhìn kì lạ. Bọn tôi đã quá quen với việc trở thành trung tâm của sự chú ý rồi nên cũng thấy bình thường. Thế mà dường như, sự chú ý ở đây có chút gì đó... căng thẳng? Sợ hãi? Giận dữ? Miệt thị?

Trung tâm chợ phiên không chỉ là nơi buôn bán sầm uất nhất, mà còn là nơi đặt một cái bảng gỗ đăng thông báo và cáo trạng. Nay nơi này đông nghẹt người. Lấy lợi thế chiều cao, ba đứa tôi từ xa nhón chân đã thấy rõ nội dung trên bảng. Ba bức chân dung của bọn tôi thu vào tầm mắt, nguệch ngoạc như nét vẽ trẻ mẫu giáo. Bên dưới là hàng chữ Hán (hoặc Nôm, tôi không tài nào phân biệt được), chắc chắn ghi ra thứ tội danh và tiền thưởng.

Cái quái gì thế này? Chuyện điên rồ gì đang xảy ra thế?

Từ đâu anh chàng thư sinh ngồi ăn chè hôm qua xuất hiện, giật bản cáo thị xuống mà đọc to:

"Tội nhân: Duy An... ừm, đọc thế nào đây... à, Ni-cô-la và... ừm... An-đê-ray; tội danh: thương nhân trái phép, kinh doanh bảo vật không có giấy phép, tống tiền, tấn công thường dân." Cậu ta lắc mạnh đầu. "Bà con ơi, thật là vô lý. Ta đã ở đó. Ông cũng đã ở đó. Dì Mùi đây cũng ở đó. Bọn họ rõ ràng là người tốt, cứu chuộc được đứa bé, sao lại có thể đắc tội như thế này?"

Bà con ngẫm nghĩ xong một lúc thì gật gù.

"Quả thật, ba người họ dù nghèo khổ vẫn toát ra cái khí chất của bậc anh hùng hảo hán."

"Chắc là họ bị bọn hải tặc đánh cướp, rồi chu du đến Đại Việt ta."

"Huyện quan lần này đã nghe lời cáo buộc của ai mà hồ đồ nữa rồi!"

"Phải làm ra môn ra khoai."[4]

"Đúng, đúng! Đừng có mà ăn măng nói mọc!"[5]

...

Nhưng cũng có một số người nhìn bọn tôi với ánh mắt trách móc và ghê tởm.

"Lũ các người có âm mưu gì với đứa trẻ?"

"Nam nữ thụ thụ bất thân. Toàn bọn đàn ông ngoại quốc thế kia, lại sống cùng với đứa bé gái. Bệnh hoạn!"

"Bắt lấy bọn chúng được thưởng năm quan tiền..."

"Khoan đã, tên tóc vàng giắt dao găm kìa!"

...

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Cơn sợ hãi đang dần dần chiếm lấy thân thể tôi, ăn mòn trí óc tôi. Đầu mụ đi, tay chân run rẩy.

Truy nã? Bọn tôi phạm phải tội gì rồi ư?

Phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao đây?

"Lớn chuyện rồi!" Nick lầm bầm. "Tụi mình muốn an toàn ra khỏi đây thì cần có dân làng làm nhân chứng về phe mình."

Một ý tưởng táo bạo dần hiện ra trong đầu.

"Andrey, mày lấy đồ đạc và cõng đứa nhỏ chạy về nhà khách! Nhanh lên! Giải thích tình hình cho chủ nhà để nhờ bà ta giúp đỡ. Tao và Nick giải thích sơ qua tình hình cho dân làng rồi sẽ chạy theo sau."

"Không... Pax..."

"Đi mau lên!" Lần đầu tiên trong đời tôi tôi giở giọng đại ca với thằng bạn. "ĐI ĐI!"

"Mọi người bình tĩnh, đây có lẽ chỉ là hiểu nhầm. Bọn tôi quả thật là thương nhân ngoại quốc, trên đường bị đánh cướp, mất hết giấy tờ tuỳ thân và mất gần hết tài sản, chỉ còn giữ lại một vài bảo vật để bán kiếm tiền về nước..." Tôi dịch lại y chang lời của Nick. "Hôm qua, trong lúc ăn chè của thím Mùi đây thì gặp chuyện bất bình, đã ra tay cứu giúp và phải trao đổi một món bảo vật với người quản gia kia để chuộc tự do cho cô bé. Vì cô bé không muốn về lại với cha mình mà muốn đi theo bọn tôi đến kinh thành, nên bọn tôi đành tạm thời đồng ý."

"Sao lại là tạm thời?" Một người đàn ông vạm vỡ bước tới trước đầy đe doạ, cau mày nhìn bọn tôi với ánh mắt ngờ vực. "Các người đều là đàn ông cả!"

"Bọn tôi đến đây làm nhiệm vụ chứ không phải đi thăm thú, ngắm cảnh." Tới lượt tôi trừng mắt. "Khi hoàn thành không thể đem cô bé về Anh Quốc, thế nên trong thời gian đó sẽ tìm một gia đình tốt hơn để gửi gắm cô bé."

"Yên tâm khi bọn tôi có vợ con hết rồi, đứa bé chỉ như con gái của bọn tôi thôi." Nick chêm thêm, làm tôi dở cười dở mếu dịch lại.

Dân làng nhìn nhau, lại thêm nhiều tiếng bàn tán. Bên cạnh Nick đã lột dép cói ra và giắt vào thắt lưng. Tôi nhìn cậu ta, khó hiểu. Khoảng 10 phút sau, người đàn ông to lớn ấy bước lên phía trước, thay mặt cả làng mà tuyên bố.

"Vậy thì các người hãy mau chạy đi! Biến thật xa khỏi cái huyện này! Đừng đến Đông Kinh ngay mà hãy lẩn trốn một thời gian, đợi mọi thứ lắng xuống hẳn lộ mặt."

"Đúng rồi! Mau đi đi!"

"Trước khi bọn lính tới!"

Xoạt, xoạt, xoạt...

Bọn tôi quay gót ra sau và lấy đà.

Bình bịch, bình bịch, bình bịch...

Chuẩn bị co người lại phóng đi.

Keng, keng, keng...

Đầu óc và tay chân chỉ cùng một mục tiêu.

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch...

Chạy là nguồn sống.

Chạy là chân lý.

Chạy là thượng sách!

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Đã quá trễ!

"Đứng im! Các người đã bị bao vây!"

***

Nói thật là câu lệnh "Đứng im!" chính là câu nói vô dụng nhất trong các bộ phim hành động. Ai mà dại dột đứng im khi bạn có thể thoát thân cơ chứ (trừ khi bạn bị chĩa súng vào người).

Thế là bọn tôi chạy. Chạy nhanh đến nỗi có thể nói khói xịt ra từ sau lưng. Tôi nhớ thời còn trung học, ông thầy dạy giáo dục thể chất rất ghét

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1), truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) , đọc truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) full , Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) full , Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top