TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1)

Chương 12: Kế Hoạch


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tôi mải mê lập giả thuyết cho cuộc tẩu thoát đến mức ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi bị một tên cai ngục lôi đầu dậy vì có người muốn gặp, tôi mới giật bắn mình lên. Trong buồng giam chỉ còn một mình tôi.

"Ông... ông bác hôm qua đâu rồi?"

"Đã quá giờ Ngọ ba khắc[1], bị đem đi hành hình rồi!"

Ối mẹ ơi! Đây là nơi giam giữ tử tù?

Đầu tôi lập tức choáng váng, cảm tưởng như vài sợi dây thần kinh đã bị đứt. Thứ axít nóng rát trong dạ dày cứ chực trào lên cổ họng. Nếu trong bụng có đồ ăn thì chắc giờ tôi đã nôn ói hết ra ngoài.

"Hành... hành hình?"

"À, đây là nơi giam giữ trọng phạm nguy hiểm."

"Ta... ta mà nguy hiểm?"

Tên lính phớt lờ tôi và đi một mạch ra ngoài. Khoảng vài phút sau có hai bóng người bước vào phòng giam, nhưng tôi chỉ nhận ra một.

"Tên khốn kiếp!" Tôi bật dậy, tay nắm chặt lấy song sắt mà hét ầm lên. "Lũ vô lại các ngươi..."

Nếu cánh tay đủ dài ắt hẳn tôi sẽ nhào vô bóp cổ kẻ đối diện. Hắn ta liền rụt cổ rùa, lúi húi đứng ra phía sau người kia.

"Bình tĩnh nào, cậu thương nhân trẻ tuổi. Đây không phải là cách đối đãi ân nhân của mình đấy chứ?"

"Ngươi..."

Tôi đánh giá người trước mặt mình. Hắn độ tầm ba mươi. Cao tầm thước, nói đúng hơn là lùn. Dáng người như cái thùng phi. Chân mang đôi ủng thêu hoa bằng gấm, áo giao lĩnh bằng lụa thượng hạng thêu hình hoa lá, chim phượng. Quạt trên tay che đi nửa khuôn mặt bánh bao, chỉ lộ ra đôi mắt híp lanh lợi đang nheo nheo lại, đánh giá tôi như một món hàng hời.

Và đương nhiên là bộ mặt hả hê quen thuộc của tên quản gia lấp ló ngay phía sau.

"Cả huyện trấn đang xôn xao về một cậu thương nhân trẻ tuổi, và hai bằng hữu ngoại quốc của hắn..."

"Ngươi muốn gì?"

"...đều là anh hùng xuất chúng, trí dũng song toàn..."

Không biết tên này có ý gì, nhưng chỉ nhìn bộ dạng vương giả và nghe cách nói chuyện dài dòng như xuất khẩu thành thơ của hắn cũng đủ khiến máu nóng tôi bốc lên não.

Bình tĩnh, Pax! Bình tĩnh! Một, hai, ba, bốn. Tôi hít thở đều đặn và buông tay khỏi song sắt. Mày phải bình tĩnh! Không thể học thói nóng nảy của Andrey được.

Thế là tôi bỏ ngoài tai những lời lẽ ngọt ngào giả dối của tên quý tộc kia, cho đến khi...

"...nay các cậu đã bị truy nã không chỉ một mà đến bốn tội danh, sớm muộn gì tin này cũng sẽ lan truyền đến Đông Kinh, khó mà thoát khỏi tay Hình bộ."

"Các ngươi muốn gì ở ta?"

"Nào nào, đúng thật là 'cứu nhân, nhân trả oán'! Ta vừa mới cứu cái mạng nhỏ của cậu, thế mà cậu trả ơn ta như thế à?"

"Tên quản gia của ngươi rõ ràng đã tố cáo ta cho quan tri huyện, các ngươi đều là một bè lũ với nhau, hại ta chưa chết đi sống lại thì thôi chứ, ân nhân cái nỗi gì?"

Tên quý tộc phe phẩy cây quạt, im lặng nhìn tôi một lúc lâu. Tôi không biết trong cái đầu kia đang âm mưu những gì. Có phải hắn đang định giá cái đầu của tôi và hai thằng bạn? Hay đang tính toán một vụ buôn bán làm ăn mà chắc chắn hắn sẽ lời khẳm và tôi sẽ lỗ đậm? Hoặc tệ hơn, làm cách nào dùng tôi để tống tiền hai thằng bạn ngoài kia, khiến bọn họ đầu hàng vô điều kiện?

Còn cái lão quản gia cáo già kia nữa! Tôi hừ lạnh. Chỉ việc nhìn lão đứng khúm núm phía sau thôi cũng đủ làm tôi điên máu. Khỏi cần làm gì nhiều!

Chờ lâu quá mà chưa có câu trả lời, tôi mất kiên nhẫn đi qua đi lại trong căn ngục, khiến dây xích dưới chân va vào nhau, rồi va vào mấy song sắt, vang lên tiếng keng chói tai.

Căn ngục im ắng lạ thường. Chỉ còn tiếng đuốc, tiếng cai ngục chơi cờ vây và tiếng ngáy của một tù nhân đang nằm trong góc phòng giam đối diện phía bên phải. Những người còn lại đã biến đâu mất tăm.

Chắc họ cũng bị đem đi xử tử hết rồi! Tôi đau đớn nghĩ. Khi nào thì đến hạn của thằng Pax này?

"Lão quản gia chỉ là nhân chứng. Người tố cáo các ngươi là tên Huỳnh Thảy."

"Như nhau cả thôi! Các ngươi đến đây để làm gì?"

"Thương lượng. Nào, ta biết các ngươi đều là thương nhân ngoại quốc, và trên đường đi bị sơn tặc đánh cướp hết giấy tờ hợp pháp."

"Đúng thế!" Tôi nói xạo không chớp mắt. "Nên bọn ta đang trên đường đến kinh thành để đăng ký lại giấy phép kinh doanh."

"Nhưng theo luật pháp của triều đình, trừ khi người ngoại quốc có giấy phép, các ngươi không được trao đổi bất cứ mặt hàng nào trên đất Đại Việt. Ngươi, và cả quản gia của ta đã phạm pháp..."

Trước khi tôi phản đối sự bất công thì hắn đưa bàn tay to bè, múp míp lên chặn họng tôi.

"Nhưng ta đây, một khách hàng biết nhìn xa trông rộng đã biến luật pháp về phía mình. Lão quan huyện coi thế cũng rất biết làm ăn..."

Đến lúc này tôi đã hiểu rõ vấn đề!

Trời ạ! Thì ra đây là hối lộ thời phong kiến!

"Ta rất thích con dao của cậu," hắn mân mê cây quạt, "và theo ta được biết các cậu còn giữ lại trên người một số bảo vật..."

Tôi nghiến răng ken két. Những ý đồ xấu xa của kẻ đối diện càng hiện rõ trong đầu tôi.

"Ngươi muốn có toàn bộ số bảo vật? Miễn phí?"

"Quả là nhanh trí!"

"Đổi lại?"

"Tự do và sự trong sạch của các cậu."

Một cuộc buôn bán quá lời cho tên quý tộc. Những thứ bọn tôi sở hữu coi như là vô giá ở thời phong kiến, và hắn mua được không tốn một đồng! Nghĩ đi nghĩ lại thì tên này và ông quan huyện rõ ràng là có thông đồng: ông đóng vai ác, tôi đóng vai thiện, cuối cùng chia đôi thành quả.

Thâm! Quá thâm!

Nhưng nếu nó là bẫy thì sao? Lỡ như tôi đồng ý, trao đổi xong cả ba bị trở mặt và thủ tiêu để bịt đầu mối? Còn cô em gái họ Huỳnh số phận sẽ ra sao?

"Có thật là ngươi chỉ muốn số bảo vật?"

"À, và con nô tì kia nữa. Huỳnh Thảy vẫn chưa huỷ giao ước với ta."

Biết ngay mà! Tôi đã bắt đầu do dự. Nếu là Nick và Andrey trong hoàn cảnh này thì hai thằng sẽ xử lý như thế nào?

Andrey có lẽ sẽ đồng ý ngay lập tức. Khả năng là tên máu lạnh sẽ hy sinh những thứ vặt vãnh (như tình người) để hoàn thành mục đích lớn lao hơn. Nếu bị trở mặt và thủ tiêu thì sao? Không sao cả, vì dù gì cậu ta đã cố gắng hết sức rồi! Cùng lắm thì trước khi bị dao găm vào tim, Andrey sẽ níu kéo lấy vong hồn của Nguyễn Trãi mà đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu ông ta.

Nick có lẽ cũng sẽ đồng ý. Khả năng là tên phởn đời sẽ tuỳ cơ mà hành động, cứu được ai thì cứu, không cứu được thì thôi vậy. Không chừng trước khi đi cậu ta sẽ tiện tay chôm luôn vài túi châu báu của tên quý tộc. Nếu bị trở mặt và thủ tiêu thì sao? Không sao cả, tại vì cậu ta bảo đảm sẽ lôi theo tất cả những người liên quan xuống mồ cùng với mình.

Còn thằng Pax sẽ hành động như thế nào ư?

Chẳng biết nữa! Tại vì Pax là đứa ngu nhất bọn mà!

"Nếu ta không đồng ý?"

"Chẳng sao cả," hàm râu nhúc nhích theo nụ cười gằn. "Quan binh vẫn đang truy đuổi ráo riết hai cậu bạn kia, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, và con nô tì cũng sẽ trở về tay ta..."

"Không thể..." Tôi lắc đầu.

"Hoàn toàn có thể. Theo ta biết thì một tên đang bị thương ở chân, không thể đi xa. Pháp luật Đại Việt rất nghiêm minh, nhưng cũng rất tàn nhẫn. Phạm nhiều tội danh như các cậu thì chỉ có tử hình mà thôi: này thì chém đầu, phanh thây, tùng xẻo..."

Bạn đang đọc bộ truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) tại truyen35.shop

"Bạn ta nhất định sẽ trốn thoát..." Tôi khăng khăng bằng cái giọng thều thào của người mới ốm dậy.

"Và cậu sẽ bỏ mạng nơi này không toàn thây." Hắn tỉnh bơ tiếp lời.

"Cho ta bốn ngày để suy nghĩ." Giọng tôi nghe như van nài. "Và trong thời gian đó ngươi hãy bảo quan binh đừng truy bắt bạn ta nữa!"

"Quá lâu. Và không thể. Cậu thanh niên, hãy nhớ rằng ta đang mở một lối thoát cho cậu đấy!"

"Ba ngày."

"Vẫn quá lâu."

"Hai ngày rưỡi."

"Không!"

"Hai ngày!"

Thật ra tôi đã biết câu trả lời của mình rồi. Mặc cả kiểu này chỉ để mua thêm thời gian thôi. Tên quý tộc nhìn tôi, ngán ngẩm.

"Trong thời gian hai ngày," tay hắn vẫn mân mê thân cây quạt, "nếu quan binh hay bất kì ai tóm được hai cậu kia, cuộc thương lượng này sẽ lập tức bị huỷ bỏ."

"Đồng ý."

"Rất vinh dự được trò chuyện với một kẻ sáng dạ như cậu, Duy An."

"Xin cho hỏi quý danh của ngươi?" Nếu may mắn thoát ra ngoài, và may mắn hơn nữa gặp được vua Lê, nhất định tôi sẽ tố cáo đầy đủ tội ác của bọn người này.

"Ta họ Lê, tên Ngỗi, là cháu ruột của Thái uý Lê Lăng."

***

Ngày tù sẽ trôi qua tẻ nhạt nếu tôi không để tâm đến những thứ "vặt vãnh" như hai vết thương cần thay băng, mấy miếng da rách trên bắp chân bắt đầu loét ra, cái đầu bết ngứa kinh khủng khiếp và cái bao tử lúc nào cũng cồn cào. Chưa kể người tôi bắt đầu có mùi của người tiền sử và cơ chế xả chất thải có dấu hiệu muốn biểu tình.

Để giữ bản thân tỉnh táo và luôn sẵn sàng trước mọi tình huống, tôi tập võ và ngồi thiền. Vì bị giới hạn bởi hai chiếc còng, tôi chỉ có thể đứng một số tấn pháp nhất định và ứng dụng những đòn có sử dụng dây xích. Tôi cũng hạn chế ngồi thiền quá lâu bởi tâm trí có sở thích bay đi quá xa, khó mà điều khiển được các hình ảnh kinh dị trong đầu.

Thời gian còn lại tôi lập kế hoạch chạy trốn. Tôi hối hận không kịp những bữa tối từ chối xem các bộ phim trinh thám/hành động cùng Nick và Andrey nhằm tích luỹ thêm kinh nghiệm. Nếu hai thằng bạn có mặt ở đây thì chắc Nick đã cạy ổ khoá và cả ba sẽ trốn ra ngoài trót lọt (nói vậy thôi chứ tôi mong hai đứa kia tránh càng xa nơi này càng tốt).

Có một số phương án khả thi nhưng đều cần hỗ trợ của ít nhất hai người. Trong ngục tạm thời chỉ có hai phạm nhân: tôi và một ông chú nằm ở phòng giam đối diện. Ba tên lính gác. Tính luôn người đưa cơm và dọn dẹp là năm người. Nếu ăn may, với thân hình ốm đói như thế này, tôi có thể hạ từ hai đến ba tên, cướp lấy vũ khí của một tên và trốn thoát tên còn lại. Điểm yếu là tôi không biết thứ gì sẽ chờ mình đằng sau cánh cổng kia, và đội quân của tên quan huyện có bao nhiêu người. Chưa kể nếu có qua được ải này thì tôi cũng không biết chút gì về cổng thoát hiểm của phủ nha.

Thật là bất lợi vô cùng!

Trừ khi tôi có tay trong... Mà tôi đâu có ai! Binh lính trong phủ rất ghét tôi (hợp lý mà, bởi tôi có nương tay với ai đâu), tù nhân trong ngục thì dè chừng tôi (cũng có lý).

Còn kẻ đứng đầu phủ thì miễn bàn đi!

Chỉ còn có một người, tôi có nghe mang máng về họ...

Đúng rồi! Là tuần sát gì gì đó! Chỉ có ông ta là đối đãi tốt với tôi thôi, nào là băng bó vết thương, nào là gọi đại phu. Không cần biết ông ta là ai, chỉ cần nói chuyện được với ông ta, tìm hiểu được ý đồ của ông...

Bịch! Bịch! Bịch! Cạch! Tiếng ủng vang lên phía sau cánh cửa cắt đứt dòng suy nghĩ lạc quan và kéo tôi về thực tại. Trong ba giây hoảng loạn, tôi đã tin rằng hai thằng bạn đã bị bắt.

"Phạm nhân Duy An!" Tim tôi nhảy ra khỏi lồng ngực. "Có người muốn gặp ngươi!"

"Ngươi đi ra đi! Ta muốn nói chuyện riêng với hắn!"

"Xời! Biết rồi! Bày đặt!"

Không như hồi sáng vừa mới ngủ dậy đã gặp phải ác quỷ, lần này tôi sử dụng chiến thuật giả ngu mà đối phó với người trước mặt. Tôi liếc hắn bằng nửa con mắt. Là một tên lính quèn, hông đeo đao, lưng vác cung tên, trông quen quen. Ánh mắt hắn ta sáng rực, thông minh nhưng bí hiểm, tò mò nhìn bộ dạng thê thảm của tôi. Tôi đây chả thèm đứng dậy tiếp hắn mà nằm trườn ra, chân vắt chéo, tay đặt ra sau gáy, giả vờ ngáy ngủ.

"Ngồi dậy đi, ta biết ngươi không hề buồn ngủ. Ngươi chỉ không muốn trò chuyện với ta thôi!"

"Oápppp! Biết rồi sao không biến đi? Ta mệt!"

"Ta danh xưng Trung Nghĩa, là người hai hôm trước đã bắn vào chân bạn ngươi."

Thông tin này nghe như sấm nổ bên tai. Tôi vứt cái bộ dạng ngớ ngẩn đi ngay lập tức.

"Thằng chó má[2]!" Tôi quá kích động mà quên luôn mấy câu chửi bằng tiếng Việt. "Tất... tất cả là do ngươi!"

"Ta đến đây để tạ lỗi!" Hắn ta lẳng lặng cuối đầu.

"ĐẬU PHỘNG! TẠ... TẠ LỖI CÁI... QUẦN XÀ LỎN NHÀ NGƯƠI!" Tôi gào lên, không quan tâm nước miếng văng tung toé. "Tên mặt dày ngươi còn dám vác mặt vào đây. Chỉ vì ngươi, NGƯƠI, mà bạn ta phải chịu đau đớn, chỉ vì NGƯƠI, mà ta phải chết dí ở đây."

"Chỉ vì ngươi mà hàm ta hai ngày nay không nhai được."

"Không có chi!" Tôi mỉa mai, xong quay mặt đi và ngồi sát vào vách tường.

"Ta đến đây muốn được thỉnh giáo ngươi vài điều."

"Không có hứng thú trả lời."

"Ta có mang theo lương khô và băng vải."

"Không cần sự thương hại của lũ người các ngươi."

Được rồi, cái này thì hơi quá! Tôi có hối hận chút xíu. Trong các tình huống như thế này, cái tôi càng cao chừng nào thì càng chết sớm chừng đó.

"Ta có thể thuyết phục huyện quan dời ngày xử án đến khi vết thương của ngươi đã lành." Giọng hắn đã có chút gì đó mất kiên nhẫn. Đôi mắt sáng nheo lại, tính toán. Hắn còn ngồi xổm xuống để tầm mắt ngang với tôi.

"Trung Nghĩa," tôi nói thẳng, "rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta?"

"Ta muốn biết về võ công của ngươi."

"Đổi lại?"

"Ngươi muốn gì?"

"Ta muốn băng vải." Tôi giở vạt áo lên để lộ vết thương bụng đã rướm máu trở lại do vận động mạnh. "À, ta cũng muốn gặp tuần sát gì đấy..."

Cặp mắt hắn mở to, lồi như hai trái banh. Mất hết cả hình tượng.

"Là tuần sát sứ! Không, phải là huyện thừa[3] Trịnh Viêm!"

"Đúng, ta muốn gặp huyện thừa." Lần đầu tiên trong ngày, tôi mỉm cười và gật đầu lia lịa, cảm thấy như có tia sáng phía cuối con đường hầm. "Cảm phiền ngươi gửi lời tới ông ta."

"Chắc chắn rồi." Tên Trung Nghĩa như được bắt trúng đài. "Trịnh huyện thừa vốn đã rất ngưỡng mộ những vị anh hùng võ công cao cường. Hai ngày nay võ ban cứ bàn tán suốt về tên Duy An ngươi. Tên Hoàng Am cứ luôn mồm về chiêu thức dùng chân kẹp cổ..."

"Giờ ngươi có muốn ta kể hay không?"

"Xin chỉ giáo!"

***

Tôi bắt đầu học võ cổ truyền Việt Nam từ năm bảy tuổi. Khi tình cờ tận mắt chứng kiến màn giao đấu đối luyện "ác liệt" của ba mẹ ngoài sân sau, tôi đã khóc thét lên vì sợ. Từ nhỏ tôi đã biết công việc nguy hiểm trong Cục Điều tra Liên bang của ba, nhưng tôi không ngờ việc mẹ mình cũng biết võ, thậm chí có thể đánh ngang tay với ba. Sau một hồi dỗ dành và

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1), truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) , đọc truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) full , Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) full , Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top