TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1)

Chương 16: Chân Tướng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tá hoả, tôi chối theo bản năng, "Không... phải..."

Tự nhiên ông này lôi Nguyễn Trãi vào làm gì? Liên quan gì đến vụ án này?

"Duy An, cậu không cần phải giấu ta. Lời đồn đoán chuyện năm xưa, rằng Nguyễn Trãi có một người con trai với người phu nhân họ Phạm..."

"Không... phải... mà..." Tôi khoác tay, nhẹ nhàng lắc đầu.

Thế nhưng ông huyện thừa một khi đã đưa ra dẫn chứng rồi thì sẵn sàng cãi lý cho tới cùng.

"Ở đây chỉ có một mình ta, Duy An cậu đừng mạnh miệng chối nữa!" Trịnh Viêm một lần nữa đứng bật dậy khỏi ghế, làm thằng nhỏ đang ngồi trên giường cũng giật bắn lên. "Tất cả đã quá rõ ràng! Trước khi bị bắt, cậu đã luôn miệng nói mình bị oan, lại còn nhắc đến một 'thảm án bôi nhọ thanh danh nhà Lê'. Trong ngục, tên Trình Khải kể rằng Nguyễn Trãi đã nhiều lần về báo mộng cho cậu. Đã vậy, chính tai ta nghe được cậu nói mớ tên ông ta đến hai, ba lần. Cậu khẳng định chắc nịch rằng con trai của Nguyễn Trãi còn sống, nhưng lại không biết hắn là ai. Lúc hỏi đến thân thế của mình thì cậu lại lắp ba lắp bắp, mắt thì ngó nghiêng ngó dọc..."

Trời ạ! Lúc đó rối quá nên mới cà lăm, bịa đặt cho qua chuyện, còn mắt ngó nghiêng dọc là vì đang muốn xem xét vết thương khắp trên người. Ai ngờ mấy cha này lại suy diễn hành động của mình theo chiều hướng khác!

Tôi ngán ngẩm nằm ngả ra sau, nhưng vừa đặt tấm lưng xuống giường, một cảm giác đau điếng chạy dọc khắp người khiến tôi rên lên.

Quên mất cái lưng đang nát bét!

"Ta đã dò hỏi dân chúng và biết rằng cả ba người các cậu còn rất trẻ, đều là những thiếu niên mười tám, mười chín tuổi. Đã vậy, mười chín năm về trước, khi thảm án Lệ Chi này xảy ra, nghe đâu hai phu nhân là Phạm thị và Lê thị đã chạy thoát. Chạy đi đâu thì có trời mới biết. Đông, Tây, Nam, Bắc?" Ánh mắt Trịnh Viêm sắc như dao, làm tôi không chịu nổi phải quay mặt đi."Cũng không loại trừ khả năng bọn họ đã cầu cứu thuyền buôn ngoại quốc, chạy thật xa khỏi xứ này..."

Bây giờ, Trịnh Viêm cứ đinh ninh mình là con của Nguyễn Trãi. Muốn chối cũng không được, mà nói thật cũng không xong. Tôi nhắm chặt mắt, suy nghĩ. Mình mà nói dối thì không chừng sau này sẽ làm "bia đỡ đạn" được cho Nguyễn Anh Vũ, nhưng nếu sự việc không may lộ ra ngoài thì chẳng khác gì vẫy cờ ra hiệu cho triều đình Đại Việt: "Ê, nhìn nè! Tôi là con trai của tội nhân Nguyễn Trãi, đáng lẽ ra phải bị xử tử mười chín năm trước nhưng may mắn thoát khỏi tay mấy người. Giờ tôi đã trở lại và ăn hại gấp chục lần. Có ngon thì bắt giết tôi đi!"

Còn nếu nói thật, thì công cuộc phá án và giải oan cho Nguyễn Trãi sẽ khó khăn gấp bộn phần. Tôi mở mắt, nhìn lên phía trần nhà. Phạm Tất (hoặc Trịnh Viêm) sẽ đem nghi vấn này trình lên Hình bộ. Vụ án năm xưa sẽ bị lôi ra và đưa lên mổ xẻ lúc thượng triều, dấy lên lo lắng trong dư luận. Nguyễn Anh Vũ khi nghe tin triều đình đang truy nã mình thì không chừng trốn đi biệt xứ luôn! Bọn tôi cũng sẽ bị đem ra xoi mói vì có "mối quan hệ" thần kì nào đó với Nguyễn Trãi. Không khéo lại bị bắt đi tra khảo nữa thì khốn!

"Cậu có còn nhớ, trước khi tự sát, tên họ Phạm đã tra hỏi những gì không? Có hỏi về danh tính của cậu? Quê quán, nơi ở, nhân thân?"

Đáp trả ông là sự im lặng. Chỉ nghe tiếng gió buổi chiều lùa từ ngoài cửa sổ. Huyện thừa đành ngồi trở lại xuống ghế và thủ thỉ.

"Đừng sợ! Ta biết rằng cha cậu một thân quân tử cũng bị mụ rắn độc Thị Lộ kia ám hại. Ngay gian như thế nào, chẳng phải đã quá tỏ tường?"

Ông huyện thừa này đúng là muốn tra hỏi cho đến cùng!

Cân đo đong đếm một lúc, cuối cùng tôi cũng đưa ra được quyết định. Sau màn 'chết đi sống lại' thì không những tôi trở nên gan lì hơn, mà còn ngày càng liều mạng.

Nick và Andrey không cần biết điều này.

"Đúng... thế..." Tôi thở phào ra, giả vờ đau đớn như thể chứng minh bản thân đang vô cùng khổ sở khai ra sự thật (khoan đã, là tôi đau thật mà!). "Tôi... là... Nguyễn... Duy... An, là... con... của ... Nguyễn... Trãi..."

Trịnh Viêm sau khi nghe lời khẳng định của tôi thì không hề hả hê chút nào. Ngược lại, người ông chợt cứng đờ, sắc mặt lạnh tanh.

Ông gằn giọng, "Cậu có biết tình cảnh của mình đang nguy hiểm đến thế nào không? Bây giờ án này phải giải quyết thật nhanh chóng trước khi tên Phạm Tất... Chuyện gì thế?"

Tôi giơ một cánh tay lên để gây sự chú ý.

"Giúp... tôi... thoát... khỏi... đây..."

"Quá mạo hiểm." Ông ta lắc đầu. "Bây giờ ta lấy quyền hạn của một huyện thừa để bảo vệ cậu. Đưa cậu thoát khỏi đây thì cũng dễ dàng thôi, nhưng ta và cậu sẽ lập tức bị truy nã. Hơn nữa, cậu đang bị trọng thương, thân thể suy nhược, khí huyết ứ đọng, mười đốt ngón tay đều bị gãy... Thầy lang Vĩnh đã bảo sẽ đến bắt mạch và chẩn bệnh cậu vào ngày mai..."

Cộc! Cộc! Cộc!

"Bẩm ông, có người tự xưng là học trò của phủ Tĩnh Gia muốn tìm gặp, bảo là có chuyện gấp muốn bẩm báo."

"Phủ Tĩnh Gia... thuộc vào Thanh Hoá, đạo Hải Tây," Trịnh Viêm lẩm bẩm. "Được rồi, ngươi cứ nói với người đó chờ ta một lát. Nguyễn Duy An, cậu hãy cứ yên tâm tĩnh dưỡng. Vụ án này, ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cậu. Ta sẽ phái Trung Nghĩa đến đây canh gác. Đã có lệnh của ta, Phạm Tất không thể bén mảng vào."

"Đội... ơn..."

"Không cần đâu! Nghỉ đi!"

Nói rồi ông chỉnh lại vạt áo giáo lĩnh màu lam, xong lại khoác thêm một lớp áo ngoài bằng lụa màu đen, không tay, dài đến đầu gối. Ông chủ tiệm quần áo từng gọi nó là áo 'đối khâm'[1], là thứ quần áo xa xỉ của giới trung lưu và thượng lưu (bởi vậy đắt quá nên Andrey không cho mua).

Ông ta vác lấy cây kiếm đặt trên bàn, mở cửa bằng tay còn lại, và chân trần nhanh chóng bước ra ngoài.

***

Còn một mình tôi nằm yên trong căn phòng giam. Trịnh Viêm đã ra lệnh cho tôi "Nghỉ đi!". Cái cơ thể bầm dập, xơ xác này cũng đang la hét đòi "Nghỉ!".

Thế mà bộ não lì lợm nhất định không cho tôi nghỉ. Thay vào đó nó tự biên tự diễn một chương trình truyền hình mang tên "Ai thông minh hơn thằng Pax?"

Trước tiên, không thể thiếu là màn tự xỉ vả bản thân:

Pax ơi là Pax! Mày ngu ơi là ngu! Mơ thì mơ thôi được rồi, còn thêm cái tật nói mớ làm chi cho hại cái thân! Giờ thì sự việc đổ đốn ra rồi đó! Đã vậy sao không nói thẳng toẹt ra mọi chuyện luôn cho khoẻ? Còn bày đặt nói dối ông huyện thừa, làm mọi chuyện đã rối, nay còn rối hơn. Rối như mớ bòng bong!

Thứ hai, là màn đặt câu hỏi liên quan đến lĩnh vực Lịch Sử:

Não: Vụ án Lệ Chi Viên xảy ra vào năm nào?

Pax: Ờm... 1442? Là Đại Bảo năm thứ ba.

Não: Đúng! Vậy thì bây giờ đang là năm nào?

Pax: Là Quang Thuận năm thứ hai, đời vua Lê Thánh Tông. Khoan đã, 1442 + 19 = 1461. Đúng thế, là 1461.

Thứ ba, là màn đặt câu hỏi liên quan đến lĩnh vực Địa Lý:

Não: Mày đang ở đâu?

Pax: Huyện Gia Định, lộ Bắc Giang hạ, thuộc Bắc Đạo.

Não: Thế mày biết huyện Gia Định này có cái gì không?

Pax: Có... phủ nha của huyện Gia Định?

Não: Thằng đần! Nhớ lại thử coi, hồi đó mày đọc Wikipedia về vụ án Lệ Chi Viên này kĩ lắm mà...

Pax: Huyện Gia Định có... có... Lệ Chi Viên, vườn vải năm xưa của Nguyễn Trãi! Chính là manh mối hiện trường vụ án.

Thứ tư, là một màn những câu hỏi xối xả liên quan đến lĩnh vực Suy Luận và Phá Án:

Não: Bây giờ hai thằng bạn mày đang ở đâu?

Pax: Nơi nào đó trong huyện, vẫn còn nuôi hy vọng cứu tao.

Não: Nếu hai thằng đó vẫn còn luẩn quẩn quanh đây và muốn cướp ngục cứu mày, thời điểm nào là thích hợp nhất?

Pax: Lúc nửa đêm?

Não: Bậy bạ! Với tính cách Nick và Andrey thì sẽ chọn phương án ít ai ngờ nhất. Hai thằng đó sẽ tung hoả mù, lợi dụng hỗn loạn và cứu mày ra vào chính cái ngày xử án.

Bạn đang đọc bộ truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) tại truyen35.shop

Pax: Cũng có lý! Nhìn thấy bộ dạng te tua này của tao, thế nào một trong hai đứa cũng sẽ nóng nảy lộ mặt. Hai thằng đó mà xuất hiện là bị tóm cổ liền.

Não: Đúng thế!

Pax: Thế tao phải làm sao? Chẳng lẽ tuỳ cơ ứng biến?

Não: Chương trình này không phải cho mày để hỏi. Câu tiếp theo, huyện thừa Trịnh Viêm đã biết những gì?

Pax: Sơ sơ về vụ án. Ông ta không hề phụ trách mảng phá án, chỉ có nhiệm vụ giữ gìn an ninh và đi truy bắt tội phạm (giống cảnh sát trưởng ghê!). Ông ta cho rằng Phạm Tất biết tao là con trai Nguyễn Trãi, và tra tấn để tao khai ra nhằm lập công trạng với triều đình.

Não: Vậy theo mày thì tri huyện Phạm Tất đã biết những gì?

Pax: Nắm vụ án trong lòng bàn tay. Phạm Tất thì cho rằng tao là người ngoại quốc có quan hệ thân thiết với Nguyễn Trãi, mang theo nhiều báu vật vô giá và muốn xử ép để tao nhận tội, sau đó truy bắt hai thằng kia nhằm chiếm đoạt tài sản.

Não: Kết luận là gì?

Pax: Kết luận gì cơ?

Não: Lại ngu nữa!

Pax: Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tình huống... đang có lợi về phía tao? Đúng vậy, nội bộ phủ nha thì lục đục, Phạm Tất có nguy cơ bị "sa thải", dân làng thì ầm ĩ phản đối việc xử án...

Não: Thế mày sẽ làm gì?

Pax: Tao sẽ... đi hỏi Trịnh Viêm về kế hoạch của ông ta và cách xử trí tên Lê Ngỗi, sau đó... sau đó sẽ lập phương án tự giải cứu chính mình.

Não: Bằng cách nào?

Pax: ...

Não: Bằng cách nào?

Pax: Tao không biết! Đừng hỏi nữa! Nhức đầu quá!

Não: Vâng, sau đây là màn nghỉ giải lao! Hẹn gặp lại quý khán giả trong vòng ít phút nữa.

Đầu tôi sau khi lao lực quá độ thì nhức như búa bổ. Tuy nhiên, tự hành hạ bản thân như thế này khiến bộ não lười biếng của tôi sắp xếp được các thông tin lộn xộn trong đầu và suy nghĩ được thông suốt hơn.

Chợt nhớ đến cuộc trò chuyện khi nãy, một nụ cười mệt mỏi hiện ra trên khoé môi. Hoá ra lâu nay tôi đã hiểu lầm chân tướng của ông huyện thừa. Trịnh Viêm là người tốt, hoặc ít ra ông ta đã cứu mạng tôi. Dù cho chính ông cũng là người giở thủ đoạn và đẩy tôi lâm vào hoàn cảnh chết dở như thế này, tôi biết rằng ông chỉ đang muốn hoàn thành công việc của mình.

Một người tận tuỵ với công việc.

Một người quân tử.

Một người đã phạm sai lầm và biết sửa sai.

Và đối với tôi, đó chính là điều quan trọng nhất!

Não: Chào mừng đã trở lại với chương trình. Phần tiếp theo, Pax sẽ trả lời các câu hỏi liên quan đến chủ đề Sinh Học. Pax, mày hãy xem xét cơ thể chính mình và cho nhận xét chung về thương tích hiện tại.

Pax: OK!

Thế là tôi dùng năm ngón tay thẳng đơ, tím ngắt, đang được nẹp bằng mấy cây đũa tre bẻ làm đôi để nhấc tấm chăn bao phủ phần người phía trên. Vết chém ở bụng và sườn phải được băng bó kĩ lưỡng, vải nhuốm chút máu. Xen giữa các miếng vải trắng là phần thịt bị bầm dập, lốm đốm các vệt xanh, đỏ, tím, đen, hệt như dải ngân hà. Những vết roi cứa vào da đỏ ửng, chi chít, nổi bật lên giữa "nền trời đêm". Có một vết đặc biệt dài, bắt đầu từ phần ngực trái, vắt ngang qua bụng và kết thúc ở hông phải, giống như bị rạch hơn là bị đánh roi.

Hít một hơi thật sâu, tôi dùng chút sức lực còn lại gồng cơ bụng, chống hai khuỷu tay, nhấc thân người ngồi lên soi xét. Cơn đau sộc thẳng lên não làm tôi không tự chủ rên "hự" một tiếng.

Hai cẳng chân đã khá hơn nhiều. Phần thịt bị nhiễm trùng và lở loét mấy hôm trước đã không còn sưng tấy lên nữa. Thật kì diệu! Tôi với tay chạm nhẹ vào mớ lá bùi nhùi trên bắp chuối, len lén giở lên quan sát vết thương, đắp lại, rồi đưa tay lên ngửi. Mùi nồng nồng, vị đăng đắng của lá thuốc khiến tôi nhăn mũi, nhưng cũng kích thích trí tò mò của thằng nhóc này. Lần đầu tiên trong đời, tôi được tận mắt chứng kiến công dụng và hiệu quả của thuốc Đông y.

Pax: Xin báo cáo, cơ thể đang bị mất máu nghiêm trọng, bầm dập thê thảm, trầy xước tùm lum. Tuy nhiên đang có dấu hiệu hồi phục. Lưỡi đã được cầm máu và khâu lại, nên hạn chế nói chuyện trong vòng ba ngày tới. Lưng và bụng đã được băng bó, nên hạn chế cử động mạnh. Điều duy nhất cần quan tâm là các cơ quan nội tạng có bị tổn thương hay không...

Cộc! Cộc! Cộc!

"Duy An, ngươi còn ở trong đấy chứ?"

Không đợi tôi trả lời, cánh cửa gỗ mở toang ra, làm cơn gió chiều muộn ùa vào căn ngục. Tôi rùng mình, lấy tấm chăn mỏng choàng lên phần thân trên đang trần như nhộng, nổi cáu lên khi nó cứ tuột xuống dưới chân.

Rầm! Xoẹt! Leng keng!

"A, thứ lỗi cho ta!" Tên Trung Nghĩa nhanh chóng đóng cửa phòng lại, quay sang tôi và mỉm cười. Vẫn là đôi mắt sáng rực và sắc sảo ấy, vẫn là cây cung và bao đựng tên chết bầm kia, chỉ có thái độ là ít khách sáo hơn lần trước rất nhiều. "Ối giời ạ! Sao ngươi không nghỉ đi?"

Đương nhiên là tôi đâu thèm phí sức trả lời hắn, chỉ nheo nheo mắt và bĩu môi một cái rõ dài.

"Này, thái độ gì thế kia? Ngươi... ngươi đừng có mà ăn cháo đá bát đấy nhá! Có biết đêm hôm khuya khoắt ta phải chạy đến nửa cái huyện, gõ cửa nhà thầy lang Vĩnh, bị nghe chửi đến hỏng cả tai rồi phải quỳ lạy ông ta cứu cái mạng nhỏ nhà ngươi..."

Cho đáng lắm, phần trẻ con của tôi đang hả hê, ai bảo ngươi là tên đầu têu, là quân cờ domino đầu tiên gây ra đống hổ lốn này?

Pax, phần lý trí của tôi thì đang mắng tới tấp, mày đang làm cái trò gì vậy? Đừng có phật lòng anh ta! Mày cần thêm đồng minh trong vụ án này.

Lần này, phe lý trí đã (tạm thời) thắng. Tôi chỉ biết cắn răng, cúi đầu kiềm chế cảm xúc trên khuôn mặt, và rặn ra hai chữ, "Xin... lỗi..."

"Đấy, thế có phải phép hơn không? Ngươi cũng thật là... bày đặt vượt ngục... giờ thì xôi hỏng bỏng không rồi đấy!" Trung Nghĩa khoanh tay, ngán ngẩm lắc đầu. "Nhanh nhảu đoảng làm chi, cứ chờ thêm một hôm nữa là ngài huyện thừa có thể gặp được ngươi rồi..."

Đến đây thì tôi đảo mắt. Nếu không nhanh nhảu thoát ra thì cái chân tôi bây giờ chắc đã bị hoại tử mất rồi! Đã thế ai mà biết được ông Trịnh Viêm rảnh đến mức đêm hôm đứng gác ngoài cổng sau chỉ để chờ và tóm cổ mộttên phạm nhân vượt ngục?

"Trịnh huyện thừa rất cao tay, trong khi chú em nhà ngươi vẫn còn non lắm..." Tên Trung Nghĩa vừa ngồi xuống ghế đã tiếp tục bô lô ba la nên tôi phớt lờ luôn, quay mặt vào trong, nhẩm đếm số viên gạch trên tường.

Một, hai, ba, bốn...

"Này... có nghe ta nói gì không thế?" Trung Nghĩa hươ bàn tay chai sần vì cầm cung trước mặt tôi.

Năm, sáu, bảy, tám...

"ĐẶNG DUY AN!"

"A... Cái... gì..."

"Lúc nãy, ngươi và ngài huyện thừa đã bàn luận chuyện gì thế?"

Cái tên nhiều chuyện này!

"Chuyện... chuyện..." Tôi ngó dáo dác. Tôi đây đã chúa ghét nói xạo mà cứ bắt phải đi bịa chuyện suốt ngày!

"Hửm?"

"Chuyện... về... vụ án... và... Phạm... Tất..."

Hú hồn hú

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1), truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) , đọc truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) full , Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) full , Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top