TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Bước chân vào điện Thừa Hoa, đập vào mắt tôi là màu xanh rờn của cây lá. Đặc biệt là trúc. Trúc mọc đầy hai bên lối đi sỏi đá, tán lá nghiêng rủ bóng tạo thành cổng vòm che mưa che nắng. Trúc mọc thành bụi cạnh hồ cá chép. Trúc mọc chen chúc giữa vườn hoa đào, hoa lan, hoa cúc. Trúc ở khắp mọi nơi.
Một người hầu đến trước mặt bọn tôi, cung kính, "Xin hỏi quý danh của công tử?"
"Ta là Đức Bình, huý Duy An. Lần trước..."
Tôi chưa kịp giải thích thì cô nàng đã ngước lên, thò lỏ mắt nhìn tôi và nở nụ cười tươi rói. "Ngài chính là Duy An ạ? Điện hạ rất mong được gặp ngài đấy ạ!"
"Ờm... thế à? Vậy thì, phiền cô dẫn đường."
Bọn tôi chậm rãi bước theo cô ta. Một bàn tay đặt lên vai tôi.
"Ngươi chính là Duy An? Nguyễn Duy An?"
Tôi méo xệch mặt. Trời ơi, rốt cuộc cái tin đồn thất thiệt kia đã lan xa đến đâu vậy?
"Ta là Đặng, Duy An," tôi gằn giọng, "và ngươi làm ơn nói khẽ thôi!"
Tên lính thấy tôi kích động thì hoảng hốt vặn nhỏ âm thanh, chỉ dám thì thào vô tai tôi, "Vậy tin đồn kia là có thật?"
"Thật cái rắm!" Tôi rít qua kẽ răng, "Nếu là thật thì ta đã bị tống vào ngục từ lâu rồi, đâu thể đứng sờ sờ ở đây?"
"Ừ nhỉ?"
Cô nô tì cười khúc khích, làm tôi ngượng tím mặt. Đã vậy, từ xa xa, tôi còn nhác thấy những người hầu trong phủ đứng lấp ló sau hàng cột, như thể ai nấy cũng muốn chiêm ngưỡng dung nhan của vị khách này. Tên lính nói vào chốn cung cấm phải thật cẩn trọng, vậy mà chính hắn lại đi nói năng linh tinh, cái miệng tía lia vô tội vạ. Thế là tôi phải lái qua chủ đề khác!
"Ngươi tên gì thế?"
"Ta họ Nhâm, tên Bính Ngạn."
"Vậy ta gọi ngươi là Bính Ngạn nhá?"
"Được."
Bọn tôi liếc nhau ba giây. Đến khi một trong hai người nở nụ cười thì tôi biết rằng mình đã có thêm một vị bạn hữu mới ở kinh thành.
Theo lời của vị thái giám trẻ tuổi, Cung vương đang ở trong chính điện. Tôi đoán là anh ta đang đọc sách, vẽ vời hoặc thư giãn sau buổi thiết triều vào sáng sớm. Bởi thế nên không người nào ở phủ được phép làm phiền anh. Tuy vậy, mọi người đều trấn an rằng Cung vương sẽ không ngại nếu người đó là tôi. Trước khi vào trong, tôi có nhét giỏ cá vào tay cô gái và dặn dò nhà bếp phải làm món cá trắm hấp gừng vào buổi trưa cho vương gia. Bính Ngạn sẽ theo cô ta tìm một chỗ nghỉ chân, cho đến khi tôi xong xuôi công việc sẽ đến đón.
Chính điện là một toà nhà nép mình khiêm tốn đằng sau bụi trúc và vườn cây ăn trái. Được sự gật đầu cho phép của vị thái giám tổng quản, tôi dè dặt bước vào trong.
Từng, tưng, tưng...
Tiếng đàn ư?
Với đôi chân trần, tôi rón rén bước lại gần và áp tai vào gian bên trong. Tiếng đàn có hơi khựng lại, rồi tiếp tục vang lên.
Tứng, tứng, từng, tưng...
Loại âm thanh này, tôi chưa từng nghe qua bao giờ. Tôi biết nó là một trong các nhạc cụ dân tộc. Là đàn, nhưng không phân biệt được là loại đàn nào. Âm thanh vang lên réo rắt, trong trẻo, luyến láy ở nhiều quãng âm khác nhau, rất phù hợp với các bài dân ca Bắc Bộ. Tiếng đàn có âm sắc khá buồn, mang theo nỗi niềm đau thương, ai oán của người nghệ sĩ.
Tôi ngẩn ngơ thưởng thức màn độc tấu, quyết định sẽ chờ đến khi họ chơi xong mới dám đi vào. Gì chứ những người đam mê nghệ thuật như tôi sẽ hiểu rất rõ, một khi đã có cảm hứng thì nên cho nó bộc phát hết ra ngoài. Sẽ cực kì mất hứng nếu bị người khác phá đám.
Từng, tửng, tưng tưng, từng... tứngggg... tưngggggg...
"Vào đi!"
Tôi giật thót, biết mình đã bị phát hiện. Thế là phải mở thêm một lớp cửa và bước vào trong.
Căn phòng chỉ đơn điệu một tấm bình phong, bàn đọc sách và một cái tủ gỗ. Ở giữa phòng, phía trước bình phong, Cung vương đang ngồi xếp bằng, hai tay đặt lên đùi. Khuôn mặt không có biểu cảm, nhưng trong đôi mắt tròn loang loáng nước ẩn hiện nét cười. Giống như lần trước, trang phục của anh rất giản dị, chỉn chu – chủ yếu là màu xanh lá – nhưng lần này anh ta chỉ mặc độc một lớp áo giao lĩnh. Mớ tóc dày ngang vai được búi lên phân nửa bằng sợi ruy băng, để lộ chân tóc chữ M. Trên cổ anh ta đeo một viên đá cẩm thạch.
Phía trước anh là cây độc huyền cầm, hay còn gọi là đàn bầu. Lần đầu tiên được tận mắt thấy loại nhạc cụ dân tộc này, tôi tò mò ngắm nghía nó mà xém chút quên hành lễ.
"Thảo dân Duy An," vén vạt áo và quỳ xuống, tôi cúi rạp người trên sàn, "xin bái kiến vương gia."
"Miễn lễ."
"Tạ ơn vương gia."
"Duy An, cuối cùng ngươi cũng đến rồi à?"
Đây không phải là câu hỏi, mà là lời trách móc. Tôi xanh mặt, cúi gằm đầu nhưng cũng cố trả lời, "V-vâng ạ. Lệnh của vương gia, Duy An đâu dám từ chối, chỉ là chưa có dịp... Xin... xin vương gia thứ lỗi cho Duy An..."
Cung vương bật cười, làm tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Anh ta không có vẻ gì giận dữ, thậm chí còn khá vui vẻ. Không giống với nụ cười gằn nửa miệng của Lê Hạo, nụ cười của Cung vương rất tự nhiên, thoải mái và vô tư. Tuyệt đối không có ý đồ gì xấu xa. Hàm răng đen bóng có cái răng khểnh rất có duyên, dễ dàng chiếm được cảm tình của người đối diện.
"Cô gia nào muốn khiển trách ngươi? Ta đã có ý mời, ngươi đã vất vả đến đây, thì lẽ nào ta lại đối đãi không phải với khách của mình?" Anh ta lấy một tấm nệm ngồi, đẩy về phía tôi. "Ngươi đừng quá câu nệ. Ngồi xuống đi!"
"Tạ ơn vương gia."
"Vết thương của ngươi thế nào rồi?"
Một câu hỏi quan tâm đơn giản cũng đủ làm tôi thấy ấm lòng. Tôi vô thức cong khoé miệng, mười ngón tay xoè ra, trả lời, "Những vết thương này đã hồi phục gần hết, ngón tay có thể cầm, nắm một số vật dụng rồi ạ. Đa tạ vương gia đã quan tâm."
"Thế thì tốt rồi."
Không khí im ắng. Cung vương lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt nheo nheo lại, cẩn trọng quan sát và đánh giá người đối diện. Không giống như cái nheo mắt của Tạc Tổ, mắt anh ta cong thành hai vầng trăng khuyết, như thể đang rất cao hứng vì sự hiện diện bất ngờ của tôi. Trùng hợp là tôi cũng đang rất phấn khởi vì gặp được một người nghệ sĩ tài năng như anh ta.
Đã là một nhạc phẩm thì sẽ cần lời nhận xét từ thính giả. Đầu tôi tua lại bản nhạc kia, thận trọng lựa chọn câu chữ và mở miệng, "Lúc nãy, Duy An tình cờ được nghe điện hạ gảy một bài trên độc huyền cầm này. Giai điệu... mang theo tâm trạng của nghệ sĩ, như... như muốn truyền tải thứ tâm tư ấy với vạn vật, như được thấm vào đây," tôi đặt bàn tay lên ngực trái. "Đã thế, nghe rằng loại đàn này muốn gảy thành thạo thật không dễ dàng. Điện hạ làm Duy An vô cùng ngưỡng mộ..."
Cung vương cúi đầu, ngón tay cầm móng gảy chạm vào sợi dây đàn, nhẹ như chuồn chuồn đạp nước. "Duy An ngươi quá lời rồi."
Không rõ là Cung vương nghĩ gì về những lời bình phẩm kia, nhưng anh ta nên biết lời khen tặng của tôi là xuất phát từ chân tâm. Tôi thật sự rất khâm phục những nghệ sĩ chơi nhạc cụ, đặc biệt là nhạc cụ dân tộc. Bất kì loại hình nghệ thuật nào cũng cần sự kiên trì và đam mê, vì thế các nghệ sĩ đều đáng được trân trọng.
Bạn đang đọc bộ truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) tại truyen35.shop
"Điện hạ chơi đàn say sưa như thế, nên Duy An không nỡ làm phiền. Chỉ là, giai điệu này, Duy An chưa từng nghe qua bao giờ..."
"Ngươi chưa nghe qua cũng phải thôi." Cung vương mân mê phần thân đàn được chạm khắc hình hoa lan. Hình như tôi đã hỏi trúng chủ đề yêu thích của anh ta. "Đoạn tấu này là do ta soạn tác, mới chỉ gảy được hai lần trên cây đàn này. Ta dựa nó vào một vở hát chèo được biểu diễn ở làng Quả Hối, vùng ngoại ô phía Tây kinh thành. Đó là lời cầu phúc của một vị đạo sĩ, cầu mong cho mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an."
Nghệ thuật kịch hát dân gian ư? Thú vị!
"Hát chèo? Cả đời này, Duy An chưa lần nào được xem một vở chèo. Điện hạ ngài nói như vậy, thật khiến cho người khác tò mò."
Cung vương nhướn một lông mày lá liễu, làm tôi phải lật đật giải thích."Duy An là kẻ viễn xứ, quả thật chưa từng xem qua hát chèo," tôi lắc đầu,phấn khích chồm người lên trước, "nhưng vẫn mong muốn có một ngày được thưởng thức tất cả các loại hình nghệ thuật trên đất Đại Việt này."
Câu trả lời có vẻ hợp ý, bởi anh ta lại nhoẻn miệng cười, đầu gật gù. Tôi không ngờ mình lại cùng sở thích với vị vương gia đây. Ở cái thời đại xa xôi này, khi đã tìm được một nghệ sĩ, một đồng minh quý giá như Cung vương thì phải giữ lấy thật chặt.
Nhắc đến nghệ thuật... tôi lôi bức hoạ của Nick ra từ trong túi nải và dâng lên bằng hai tay.
"Thưa điện hạ, đây là chút quà mọn từ vị bằng hữu ngoại quốc của Duy An..." Thấy quà cáp chỉ là một tờ giấy dó bèo nhèo, nhăn nhúm, tôi vội vã nói thêm, "Tuy nhỏ, nhưng đó là cả tấm lòng của cậu ấy ạ."
Tôi nín thở quan sát thái độ của vương gia. Đôi mắt mở to, lông mày muốn chạm trán, khoé môi hơi trễ xuống. Không rõ là anh ta đang ngạc nhiên, giận dữ, hay đơn giản là đang ngại ngùng trước bức vẽ của chính mình. Theo những gì tôi nhận định, Cung vương là một người có tính cách khiêm nhường, trong khi Nick vẽ anh ta ngầu quá xá ngầu. Thường thì Nick chỉ vẽ những người để lại ấn tượng tốt với cậu (ví dụ như chú Vũ Tích, huyện thừa Trịnh Viêm, chứ không phải tên vương gia Lê Hạo), nên hầu hết những bức chân dung đều được cậu chăm chút tỉ mỉ đến từng chi tiết. Lần này cũng vậy. Nhan sắc Cung vương trong bức vẽ giống như một người mẫu nam bước ra từ tạp chí thời trang vậy.
Một hồi lâu mà không nghe anh ta nói gì, tôi bồn chồn vò vạt áo và đánh lạc hướng bản thân bằng cách nghiên cứu cây đàn bầu trước mặt. Chỉ đến khi nghe tiếng tằng hắng, tôi mới ngẩng phắt lên.
"Ờm... Bằng hữu của ngươi, có phải là vị 'Hy Lạp Hoạ Gia' kia?"
"Hy Lạp Hoạ Gia..." Tôi chớp mắt, nhớ đến cái biệt danh gần đây được dân chúng Đông Kinh đặt cho Nick, rồi gật đầu."Đúng rồi ạ."
"Hôm đó..." đến đây mặt anh ta bắt đầu có dấu hiệu của sự hoang mang, "có phải là kẻ toàn thân một màu như hắc ín, có dáng người cao lớn khác thường và đứng cạnh một con ngựa ô?"
Tôi tiếp tục gật đầu. "Là cậu ta đấy ạ."
"Đấy là cách một tên ngoại quốc nhìn nhận ta ư? Chỉ cần một thoáng gặp gỡ mà tên đó có thể hoạ lại khuôn mặt của ta?" Cung vương lẩm bẩm, "Trước đây, chưa có hoạ sĩ trong hoàng cung có thể vẽ chân dung truyền thần... Há chăng... Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào..."
"Thưa điện hạ..."
"Duy An," anh ta cao giọng,"ta muốn đích thân gặp mặt vị 'Hy Lạp Hoạ Gia' kia, có được không?"
"Dạ... ờm..."
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Đằng nào thì tôi cũng nên hỏi trước ý kiến thằng bạn. Chỉ hy vọng Nick không dở chứng từ chối lời mời của vương gia. Gì chứ thằng bạn tôi rất khó lường, lại không thích tiếp xúc với người lạ, nên có ép cũng không được.
"Thật ra... chuyện này..."
"Cô gia muốn hỏi vị hoạ gia kia một vài thứ liên quan đến bức tranh này..." Thấy tôi chần chừ, anh ta nói luôn, "Nói với bằng hữu của ngươi, đây là lệnh."
Tuyệt thật! Hình tượng vương gia đáng kính trong lòng tôi giờ đã sụp đổ. Hoá ra các thành viên trong hoàng tộc đều có sở thích dùng mệnh lệnh sai khiến người khác. Họ chẳng biết gì đến quyền tự do cá nhân hay sao?
"Vâng ạ," tôi cúi đầu, nhìn chăm chăm xuống sàn,"Duy An đã hiểu."
***
Nếu so sánh với tên vương gia Lê Hạo, ít nhất Cung vương có hai điểm cộng. Một, anh ta chưa bao giờ dùng vũ lực hay lời nói để uy hiếp tôi. Hai, anh ta không quá quan tâm đến xuất thân kì lạ của tôi. Tuy Cung vương đã biết chuyện tôi là "con trai hờ" trong vòng nghi vấn của Nguyễn Trãi, nhưng chuyện tôi đã làm gì, ở đâu, sống như thế nào trước khi đặt chân đến Đại Việt, anh ta không hề tọc mạch hỏi tới cùng. Ngay cả thân thế của hai thằng bạn anh ta cũng không hỏi nốt.
Cung vương chỉ muốn nghe vụ án lần trước từ chính miệng của tôi. Chẳng là mấy tuần nay, thiên hạ bên ngoài đồn thổi đủ thứ tin vịt, tin lá cải, tin ngoài hành lang. Ngay cả nguồn tin của vương gia cũng chỉ dựa vào một chiều. Tôi đoán thứ nguồn tin trung gian kia chắc là có dính dáng đến tên Lê Hạo.
Lê Hạo mà biết tôi có qua lại với Cung vương chắc chẳng vui vẻ gì đâu!
"Vì sao... điện hạ..."
Vương gia mỉm cười. Nụ cười nửa miệng có chút gì đó... cô độc và thê lương?
"Chuyện hoàng đệ biết, ta đều muốn biết."
Theo lời vương gia, chuyện bê bối của Phạm Tất đã trực tiếp đến tai thánh thượng, biến nó thành một cuộc thanh trừng quan lại trong triều và ở các đơn vị hành chính cấp dưới. Lê Tư Thành đã làm ầm lên trong buổi thiết triều, doạ cho mọi người một phen hoảng vía và lệnh cho Ngự Sự Đài chuẩn bị lên kế hoạch soạn thảo một bộ luật mới phòng chống nạn tham nhũng.
Nghe tin hoàng đế Đại Việt biết tường tận về vụ án, ruột gan tôi không hiểu sao lại quặn đau. Lê Tư Thành làm cách nào để biết chuyện này? Biết khi nào? Và biết những gì? Thông tin chính xác hay bị sai lệch? Đáng ra tôi phải vui mừng mới phải, vì cuối cùng hoàng đế đã chú ý đến mình, vậy mà cảm giác bất an cứ lấp ló đằng sau tâm trí, không thể nào rũ khỏi. Thật là kì lạ! Chẳng lẽ linh cảm tôi đang mách bảo thứ gì?
"Đừng sợ," anh ta giơ bàn tay lên, "Cô gia đảm bảo, chuyện của ngươi sẽ không thể ra khỏi căn phòng này. Nhất ngôn cửu đỉnh[1]."
"Nếu điện hạ đã nói như vậy..."
Thế là tôi kể tuốt tuồn tuột, từ chuyện gặp nạn ở Côn Sơn đến giây phút rời khỏi huyện Gia Định. Anh ta im lặng ngồi nghe. Đến đoạn tôi ném rơm ướt vào tên lính canh và phun máu vào mặt tên Lê Ngỗi, Cung vương che quạt mo quá nửa khuôn mặt và cười run hai bả vai. Còn đến phân đoạn Lê Hạo xuất hiện, mắt anh ta loé lên thứ gì đó khó hiểu.
Tôi có hỏi Lê Hạo là ai thì chỉ nhận được cái lắc đầu buồn bã.
"Chưa đến lúc. Nếu người ấy đã cố tình che giấu thân phận với ngươi thì ngay cả ta cũng không thể làm gì được."
"Nhưng mà..."
"Một khi họ muốn tiết lộ thì chính họ sẽ nói cho ngươi biết."
Cuối cùng, anh ta bất ngờ hỏi ý kiến của tôi về chế độ lập pháp, hành pháp của các đơn vị như phủ, trấn, huyện, châu, xã, và vấn nạn quan lại tham nhũng ở Đại Việt. Với chút kiến thức còn sót lại của bộ môn "Nhà nước và Chính trị Mỹ"[2], tôi có thể trả lời khá trôi chảy các câu hỏi của anh (hoặc ít nhất là múa rìu qua mắt thợ).
"Thưa điện hạ, Duy An mạo muội nghĩ, thật ra quan tham thì đời nào cũng có, bởi đã là người thì sẽ có người ngay kẻ gian, người quân tử kẻ tiểu nhân. Con người ai cũng có lòng tham, tính sân, ý si. Sự vị kỷ là điều khó thể tránh khỏi. Đã vậy, những người tài thường lắm tật xấu, giống như tên tri huyện Phạm Tất kia." Tôi hít một hơi thật sâu,"Tham nhũng vốn đã ăn sâu vào gốc rễ, quan lại từ trên xuống dưới, nếu ai có công tư phân minh thì sẽ dễ bị ghen ghét, đố kị, thậm chí là bị hãm hại, giống như ngài huyện thừa họ Trịnh trong án lần trước."
"Ngươi nói... quả không sai."
"Duy An chỉ là kẻ bên ngoài, nay muốn góp vào chút ý kiến thu nhặt được từ kinh nghiệm bản thân, mong điện hạ cho phép ạ."
Cung vương gật đầu và xoè bàn tay, ra hiệu cho tôi nói tiếp.
"Trước hết, muốn phòng ngừa vấn nạn tham nhũng, quyền hạn và trách nhiệm của từng bộ phận quan lại cần phải được phân chia rõ ràng, minh bạch, công bằng. Ví dụ như ở huyện, tri huyện và huyện thừa nên có quyền lực như nhau, được giám sát lẫn nhau. Trịnh Viêm và Phạm Tất, vì quyền hạn phân chia không rõ ràng mà xảy ra nhiều mâu thuẫn, dẫn đến việc hành pháp kém hiệu quả."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1), truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) , đọc truyện Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) full , Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) full , Nắng Trên Vườn Vải (Phần 1, Quyển 1) chương mới