Hoả thi số lượng nhiều, tu sĩ Kim gia không thể địch lại, bên kia kêu la liên tục, đội hình bị tấn công chia năm xẻ bảy, thỉnh thoảng có người
bốc cháy toàn thân, thét lên chói tai nhào ra khỏi đám người, sau một
hồi lăn lộn hoá thành một cái xác cháy đen, càng có người trực tiếp bị
hoả thi lao vào, còn chưa kịp kêu, đã biến thành một bãi máu thịt bầy
nhầy trong sự bao bọc ôm ấp của ngọn lửa hừng hực, vô cùng thảm thiết,
không có người rảnh tay cứu giúp, mọi người còn chưa lo nổi cho thân
mình, chỉ đành ứng phó tình hình trước mắt, sứt đầu mẻ trán, tuyệt vọng
tìm đường sống.
Bất đắc dĩ, Nguỵ Vô Tiện chỉ có thể chia một phần hung thi tiến đến chi viện, phần còn lại đánh với Tiết Dương và hoả thi bên này, chia ra hai phần như thế, không khỏi được này mất kia, khổ sở
chống chọi một hồi, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Tiết Dương làm
như cảm thấy rất buồn cười: "Đường đường Di Lăng Lão Tổ, thế mà vì cứu
mấy tên chó điên suốt ngày chạy theo cắn mình, khiến cho mình gặp hoạ.
Hậu bối bất tài ta đây cả gan khuyên tiền bối một câu, giả vờ làm anh
hùng, còn không bằng thật lòng thật dạ làm tiểu nhân cho sướng".
Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười: "Ai nói với ngươi ta sắp gặp hoạ?"
Tiết Dương ngẩn ra, cảnh giác nhìn khắp xung quanh, dưới đường núi, một
đường dài xám xịt giống như cuộn trào từ phía chân trời, đang dần dần
thu lại trước cửa động Phục Ma, dưới chân rung động rất nhỏ đến mức
không thể nhận ra, nhưng dần dần cảm nhận rõ ràng hơn. Lan Lăng Kim thị
bên kia, ban đầu bị giết đến rơi rụng tan tác, cố sức kéo dài hơi tàn,
xung quanh đột ngột lảo đảo nghiêng ngả, tẩu thi tập tễnh ào lên núi, bộ dạng hơi ngốc, còn vì chen chúc nhau mà ngươi xô ta ta đẩy ngươi, nhưng tốt xấu cũng là lực lượng chiến đấu, hơn nữa lại là lực lượng có số
lượng khả quan, lập tức vui mừng khôn xiết.
Khu vực gần Phục Ma
động được hoạch định là khu vực an toàn, hàng ngày yêu ma quỷ quái bị Ôn Ninh diệt sạch sẽ, một vòng xung quanh lại bị Nguỵ Vô Tiện lập trận
pháp cảnh giới rất mạnh, cho nên nãy giờ hắn thổi sáo, mãi không có
hưởng ứng, nhưng tiếng sáo vút cao, vang vọng khắp núi rừng, đám tẩu thi cả ngày ở trên Loạn Tán Cương, ít có người sống, giữa bọn chúng là
ngươi không cắn ta thì ta cắn ngươi, hiếm khi nghe thấy triệu hoán, lập
tức vô cùng chú ý, mất một ít thời gian và cẳng chân cánh tay để vượt
qua tầng tầng lớp lớp trở ngại, dù sao đã tới được rồi, khí thế của
những giọt nước nhỏ từ các nơi tích tụ lại thành đại dương, bao quanh
bên ngoài các hoả thi, thế mà lại bày ra một trận thế bao vây, nghiễm
nhiên bọ ngựa bắt ve, đàn quạ đầy trời ở phía sau chim sẻ!
Khoé
miệng Tiết Dương hơi run rẩy, Nguỵ Vô Tiện nói: "Chủ nhân của ngươi ở
trên Bách Phượng Sơn thắng một trận chiến, là đầu óc nóng lên nhất thời
tính sai, vẫn là tự tin quá mức, dám kêu ngươi tới Loạn Tán Cương sinh
sự, không nhớ rõ đây là địa bàn của ai sao?"
Sắc mặt Tiết Dương
hơi khó coi, nhưng có vẻ cũng không quá sốt ruột, y vừa thao tác vừa
quan sát, chẳng bao lâu, nhìn ra chỗ vi diệu của tình hình, tỏ ra lười
biếng nói: "Nguỵ tiền bối mới là tự tin quá mức đó, tẩu thi cho dù
nhiều, cũng có thể làm được gì?"
Lời này của Tiết Dương không
phải là giả, hoả thi đối đầu tẩu thi, có thể nói là một địch mười, tẩu
thi cho dù hung mãnh, nhưng trên tay không có vũ khí sắc bén, chỉ có thể cậy mạnh nhào vào, lôi kéo, nếu là người sống đối mặt sẽ tơi tả, như
chém dưa xắt rau, nhưng lợi hại đến đâu, cũng chỉ là thịt rắn chắc hơn
một chút, xương cứng hơn một chút, đối mặt với loại hoả thi giống vậy,
người ta chẳng những rắn chắc giống như ngươi, lại còn không thể chạm
vào, vừa chạm vào đã bị cháy khét đen. Tẩu thi tuy không đau không kêu,
nhưng cũng là thân thể, trong nháy mắt đã bị thiêu đốt thành một đống
bầy nhầy ghê tởm, muốn có phần thắng, chỉ có thể dùng chiến thuật biển
tẩu thi, mười mấy con cùng nhào lên một con hoả thi, đè kín mít, bẻ rời
chân tay nó ra, mới có thể thắng, toàn bộ quá trình gian nan vô cùng,
trả giá nặng nề. Để đối phó mấy chục hoả thi kia của Tiết Dương, trên
mặt đất là la liệt xác chết cháy đen, mùi hôi thối bốc lên, chỗ nào cũng có những khối thịt cháy âm ỉ khiến người ta khó có thể hạ bước chân.
Muốn đánh tan hoàn toàn tuyến phòng ngự của Tiết Dương, thứ cần thiết là một lưỡi dao sắc bén có thể chém đứt người hoả thi.
Nguỵ Vô Tiện cũng không quay đầu lại mà kêu lớn: "Lam Trạm, ngươi thế nào rồi?!"
Tuy tốn chút thời gian, mấy hoả thi gặp phải Lam Vong Cơ đã biến thành
những khối nhỏ vụn lạnh lẽo, cứng ngắc trên mặt đất. Hoả thi Tống Lam là khó giải quyết nhất, lúc này cũng đã bị chém đứt một nửa tứ chi, khói
trắng bốc lên từ mặt cắt của phần tay chân đứt lìa do Tị Trần lia qua,
kiếm phong cuốn lên mấy luồng khí lạnh thấu xương, khói đặc cuồn cuộn vì thế loãng ra, ngay cả hoả thi cũng không kềm được mà run rẩy lên.
Lam Vong Cơ đáp lại: "Lập tức, tới ngay!"
Vào khoảnh khắc nói ra chữ "ngay", thân hình của Tống Lam bị chém làm hai
một cách gọn gàng lưu loát, trong con ngươi đã khô cạn máu huyết, một
tia sáng nhẹ nhàng loé lên trong nháy mắt, như là vào tích tắc tan tành
mây khói, hồn phách bị nhốt trong đó cuối cùng đã được giải phóng, siêu
thoát.
Ánh mắt Lam Vong Cơ buồn bã: "Đắc tội".
Lúc y đến sóng vai bên cạnh, Nguỵ Vô Tiện không cần nói nhiều lời, Trần Tình nâng lên môi, tiếng sáo một lần nữa vút cao.
Sắc mặt Tiết Dương thực sự nghiêm túc lên.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh trong trẻo rõ ràng, xuyên qua đám đông người
và tẩu thi chen chúc, sương khói xám xịt dày đặc truyền đến ----
"A Tiện ---!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!