Bảy ngày trước, bên bờ hồ nước sâu đầy sương mù huyền ảo ở sau núi.
Ngay sau khi bóng dáng Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện ở dưới vách đá càng lúc
càng xa, một bóng người từ trong bụi phong lan trên núi đá nhảy ra, rồi
khoan thai đi đến bên hồ, nhẹ nhàng mỉm cười.
Một lát sau, kéo thân thể ướt đẫm, từ đáy hồ vớt lên một chiếc bình.
Cầm chiếc bình, chúc ngược xuống, một bên chống cằm, không nhanh không chậm nói, "Lam Tế tiền bối, ra đây trò chuyện một chút nào".
Hồn
phách Lam Tế ngưng tụ lại từ một luồng ánh sáng mờ ảo, rơi xuống trên
mặt đất, bước đi hơi lảo đảo, chỉ vào mũi Nguỵ Anh nói, "Ngươi? Ngươi là người phương nào? Tới đây lúc nào? Tại sao biết tên huý của ta?!" (Nguỵ Anh này là xuyên vào thân xác Mạc Huyền Vũ á nha!)
Nguỵ Anh đặt linh hồ lên mặt đất, tiếp tục ngồi xổm, vẻ mặt một bộ là sắp làm chuyện xấu.
"Ta lại phá không được sương mù huyền ảo, đương nhiên là theo tới... Ta
không chỉ biết ngươi là ai, ta còn biết ngươi đã nói bao nhiêu lời dối
trá với hai đứa hậu sinh ngây thơ hồn nhiên đáng yêu kia".
Ngay
sau đó, Nguỵ Anh kể ra hết những ghi chép về việc vi phạm gia quy của
ông ta trong hồ sơ Lam thị, vạch trần không chút khách khí, sắc mặt Lam
Tế càng thêm trắng bệch, tựa như hoà cùng một thể với ánh trăng.
"Ngươi! Làm thế nào ngươi biết được?!" Cả người Lam Tế run lên, đánh giá Nguỵ
Vô Tiện từ trên xuống dưới, không nhìn thấy mạt ngạch vân văn trên trán
hắn, "Tất cả những hồ sơ này đều giữ dưới tầng hầm trong từ đường, chỉ
có huyết mạch bổn gia Lam thị mới có thể đi vào! Ngươi... Hay ngươi là
thân thích của bổn gia Lam thị... Ngươi, ngươi là hôn phu ở rể của Lam
gia?!"
Chợt nghe thấy cách nói này, Nguỵ Anh ngẩn người, sờ sờ cằm, "Cũng có thể nói như thế..."
Hắn và Lam Trạm đều là nam tử, hắn tự nói mình là con rể cũng không quá
đáng chứ? Tuy rằng suy nghĩ này vừa loé lên, thì lập tức hiện ra vẻ mặt
không đồng tình của Lam Trạm.
Hắn nhớ năm đó chính mình ở Vân
Thâm Bất Tri Xứ nghẹn đến hoảng, cả ngày chỉ biết đi dạo loanh quanh,
trong lúc vô tình phát hiện chỗ sương mù huyền ảo này, nhưng không đi
qua được, trở về Tĩnh Thất, ép buộc lôi kéo Lam Trạm đang hết sức chuyên tâm chấm bài thi tới chỗ này.
Sau khi phá được sương mù phát
hiện hai hồ nước trên dưới vách đá, nhớ tới trong danh sách pháp khí
tiên môn của Lam thị ở Tàng Thư Các có nhắc tới linh hồ. Xuống nước dò
tìm, liền phát hiện ra vật ấy. Sau đó làm cái chuyện không khác gì thiếu niên Nguỵ Vô Tiện đã làm, đem Thiên Tử Tiếu rót vào linh hồ, hồn phách
Lam Tế bị mùi rượu xông tới nỗi nhảy ra, nói với bọn hắn một mớ lý do
khoái thác, dẫn dụ bọn hắn đưa linh hồ về chỗ cũ. Trước khi rời đi,
trong lòng Nguỵ Anh ngứa ngáy, nhảy vào hồ sâu muốn xem dáng vẻ của tiên tử dưới đáy hồ, kết quả mờ mờ ảo ảo là nam tử, bởi vậy dẫn đến một loạt những suy luận không thể tưởng tượng.
Khác với đời này, ngay lúc đó Lam Trạm cũng không có ý điều tra thêm về chuyện này, mà Nguỵ Anh
hắn đã được Lam thị thừa nhận thân phận đạo lữ, ghi vào trong gia phả
bổn gia Lam thị, đương nhiên có thể đi vào tầng hầm của từ đường xem hồ
sơ, vì vậy biết được sự thật cố tình bị giấu giếm.
Nhớ lại chuyện xưa, Nguỵ Vô Tiện lại nghĩ đến những ngày tháng sống cùng Lam Trạm,
trước khi bản thân mình không hiểu sao rơi vào thế giới này, không khỏi
buồn bã.
Cố gắng đè nén những nhớ nhung trong lòng, suy nghĩ thay đổi, lại lộ ra vẻ giảo hoạt đắc ý, chậm rãi nói, "Ta nói nha tiền bối,
chỉ sợ là, sự thật so với những gì ghi trong hồ sơ còn muốn hay ho hơn
nhiều đúng không?"
Sắc mặt Lam Tế trong nháy mắt lại từ trắng
chuyển sang xanh, lúc sáng lúc tối, quả thực khiến người ta hoài nghi có phải sắp giận quá tắt thở chết lần nữa hay không.
"Ngươi có ý gì?"
Nguỵ Vô Tiện ngồi một hồi chân cẳng tê rần, dứt khoát đặt mông ngồi hẳn
xuống, chọn một tư thế thoải mái, mới nói, "Chính là nói á, lúc trước
linh hồ có thật sự bị kẻ trộm mộ lấy đi không?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!