Nghe xong câu chuyện này, Nguỵ Vô Tiện lại toát ra một suy nghĩ: Còn may là ta chưa hại chết Lam Trạm. Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, nói không chừng cũng sắp rồi, cả người y bị thương,
tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, còn ở Nghĩa Thành đấu với Tiết Dương. Nếu mà y đã chết, thì ta đây cũng.... Chuyện xưa của tổ tiên Ôn gia khiến người ta chấn động, nhưng hắn lại không
rảnh đau thương vì bi kịch cả trăm năm trước, bởi vì không khéo hắn sẽ
trở thành người tiếp theo, chuyện xưa của hắn có lẽ không có con chim
Tất Phương huyết hải thâm thù, nhưng lại có vạn quỷ căm hận si oán của
toàn bộ thế gian, như hổ rình mồi, chuyện xưa của hắn có lẽ không có vô
số những đứa bé chịu bất công oan uổng trong nghĩa địa tập thể, nhưng
lại có một Lam Vong Cơ lặng lẽ thay hắn gánh chịu mọi tội nghiệt.... Cắn răng nuốt xuống nỗi chua xót trong cổ họng, Nguỵ Vô Tiện đi thẳng vào
vấn đề nói: "Vậy Tiết Dương là chuyện như thế nào? Làm sao mới có thể
ngăn cản gã làm ác? Làm sao mới có thể hoàn toàn tiêu diệt hoả thi khỏi
trần gian này?" Dung nham bốc cháy không ngừng biến đổi đốt khuôn mặt của Ôn Hoán thành một vẻ cao thâm khó đoán, nhưng Nguỵ Vô Tiện
biết, trái tim ở bên dưới thể xác con người kia thật sự đã mất đi độ ấm
của nhịp đập, khuôn mặt của bà ấy lại khiến cho người ta sợ hãi, nhưng
không thể nắm bắt, thật sự cũng chỉ là sự tương phản của một gương mặt
vô cảm, nếu bà ấy còn có trái tim, còn có thiện ác đúng sai, thì tại sao không không ngăn cản bi kịch nghĩa địa trẻ con ở sau lưng bà ấy? Bà ấy sớm đã thờ ơ. Ôn Hoán nhìn chăm chú vào gương mặt tràn ngập phẫn uất và khinh thường của Nguỵ Vô Tiện, không gợn sóng nói: "Ta không giúp được ngươi, cánh tay
cụt kia đã rời khỏi ta, dù sao ta cũng không cách nào khống chế, ngọn
lửa yêu nghiệt cùng với khả năng huỷ thiên diệt địa của nó, ta cũng
không có cách phá giải. Như mấy năm nay ta nhận ra chân lý, người trần
mắt thịt, khao khát năng lực diệt thiên, nhưng lại không có tư chất diệt thiên. Khi ngươi có được sức mạnh vượt xa khả năng khống chế của ngươi, thì ngươi chỉ có thể tạo ra bi kịch, ngày mà ngươi mất khống chế và bất lực, ngươi sẽ trở thành công cụ, công cụ nô lệ cho sức mạnh này, cung
cấp chỗ chứa cho nó, cung cấp công sức cho nó, chứ không phải là chủ
nhân của nó. Nhưng, điều ta có thể nói cho ngươi chính là, thằng nhỏ đó
nếu cứ tiếp tục, cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị ngọn lửa yêu nghiệt
cắn nuốt, đều không có ngoại lệ".
Nguỵ Vô Tiện chỉ siết chặt nắm
tay, "Ngươi đây là muốn ta sốt ruột ngóng trông đến lúc Tiết Dương tự
mình hại mình gục ngã hay sao? Trước đó, có bao nhiêu người vô tội sẽ
mất mạng trong tay gã? Càng đáng sợ chính là, nếu cánh tay cụt này của
gã có thể truyền xuống, sau này có người nhặt được sử dụng, vậy sẽ lại
nhấc lên gió tanh mưa máu thế nào? Ngươi là nguyên nhân của tất cả tai
hoạ, mà ngươi không có một chút trách nhiệm, một chút biện pháp nào, đi
thu dọn cục diện rối rắm do chính mình gây ra này hay sao?!" Lửa
thiêu cháy một mảng lớn da thịt trên cánh tay Ôn Hoán, bà bình tĩnh nhìn chỗ cháy thành than hoá thành bột bóp vào sẽ vỡ tan, sau đó nhanh chóng nhập vào trong biển lửa vô tận trên người. "Ta đã nói rồi, ta
không có cách nào ngăn cản được ngọn lửa vô tận. Nếu thế gian này có
phương pháp hoá giải, ta cam tâm tình nguyện thử nghiệm cho ngươi, không bằng nói, ta cầu xin sự giải thoát". Nguỵ Vô Tiện cười một tiếng bất lực, lắc lắc đầu, "Thế gian to lớn, ta biết đi đâu tìm cách phá
giải thuật này cho ngươi.... Ngươi cũng đã nói, ngọn lửa này là thứ vô
cùng vô tận...." Lời này chưa nói xong, trong đầu hắn loé lên một tia
sáng, "Vô cùng vô tận.... Nếu cũng là một vật vô cùng vô tận như thế.... Kim mộc thuỷ hoả thổ, ngũ hành tương khắc, thuỷ khắc hoả...." Hắn mừng rỡ như điên, hưng phấn đi lòng vòng vài bước, không ngờ kéo tới
miệng vết thương, được Thông Lung nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, Nguỵ Vô Tiện
không chi không đẩy ra, còn cười với gã, Thông Lông bị nụ cười bất chợt
đầy nhiệt tình này kích động, nhìn đến ngây người, suýt nữa xúc động
trực tiếp ôm lấy hắn, sau khi bình tĩnh mới nhận ra nụ cười này không
phải dành cho mình, mà dành về nơi xa cách đây mười mấy dặm, cho người
mà hắn tâm tâm niệm niệm treo trên đầu quả tim. "Ta biết rồi! Thứ này... cũng có thể thật sự thành công! Không ngờ tới bình nước nhỏ
ngoại trừ dùng để uống rượu, còn thật sự sẽ có chút xíu điểm kỳ diệu như vậy.... Ngươi chờ đó!" Nguỵ Vô Tiện giơ một ngón tay chỉ về phía Nguỵ
Vô Tiện, "Ta sẽ kêu Trạch Vu Quân đem ấm nước nhỏ kia tới, như mong muốn của ngươi, để xem có thể tưới cho ngươi ướt thành con gà rớt vào nồi
canh hay không!" Gương mặt vô cảm kia của Ôn Hoán thế mà cũng lộ
ra vài phần gợn sóng có thể gọi là "Kinh" và "Hỉ", trong giọng nói có
một chút sức sống mà trước nay chưa từng có, "Ngươi có cách phá giải?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!