TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 134: 134


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tiễn Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy đi rồi, Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng xuống núi một chuyến, để lại Lam Vong Cơ ở trong nhà dọn dẹp.

Sắc trời tối xuống, hắn ngự kiếm trở về, quay lại Tĩnh Thất, thấy tất cả mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, xách theo hộp đồ ăn, kéo Lam Vong Cơ đến bên bàn ăn, bày một bàn đồ ăn đặc biệt một nửa đỏ rực, một nửa thanh đạm, nói: "Nhị ca ca vất vả, ta mua riêng đồ ăn của một quán ăn Hồ Nam và một quán ăn địa phương, như vậy cả hai chúng ta đều có món ăn yêu thích, ngươi ăn thử xem có hợp không?"

Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, vươn đũa ra, lại gắp đồ ăn vào chén của Nguỵ Vô Tiện trước, rồi mình mới ăn thử những món ăn thanh đạm kia. Vì vậy, trên đôi đũa của y liền dính một vệt sa tế màu đỏ, Nguỵ Vô Tiện túm lấy cổ tay y kéo về phía trước, đưa đầu đũa đến bên miệng mình, dùng đầu lưỡi liếm vệt đỏ kia đi, rồi mới trả lại cho Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người, đôi đũa khựng lại trong không trung một trận thật lâu, mới gắp đồ ăn kia vào trong miệng.

Nguỵ Vô Tiện chống má, chờ mong hỏi: "Thế nào?"

Lam Vong Cơ làm như mới phản ứng lại là phải nếm thử hương vị món ăn, lát sau, nhàn nhạt trả lời: "Ừm, ngon".

Ăn đồ ăn gần xong, Nguỵ Vô Tiện lấy từ đống quà tặng ra một cái vò nhỏ tròn xoe, để lên bàn, mở niêm phong, mùi rượu thơm nức mũi, đã nhiều ngày hắn không uống rượu, nhịn không được đưa lên miệng rót một ngụm, sau đó mới lấy ra hai cái ly, lần lượt rót đầy.

Lam Vong Cơ làm như có chút do dự, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, một ngày vui như vậy, cùng ta uống một ly đi".

Lam Vong Cơ vẫn không chạm vào cái ly kia, chỉ nói: "Ta... sau khi uống rượu, thì sẽ không thanh tỉnh, như vậy càng không thể nào bồi ngươi".

Nụ cười trên mặt Nguỵ Vô Tiện hơi khựng lại, đôi mắt rũ xuống, như suy nghĩ gì đó, Lam Vong Cơ cho rằng hắn không vui, nói: "Ngươi cứ một mình uống thoả thích, không cần để ý đến ta, đêm nay uống bao nhiêu cũng được, say đã có ta".

"Lam Trạm...." Con ngươi Nguỵ Vô Tiện hơi hơi chuyển động, giọng nói phát ra vừa nhẹ vừa chậm, trong ánh mắt có vài phần mong chờ, vài phần nghiêm túc, thậm chí là trịnh trọng, nói: "Chúng ta tư định chung thân (tự quyết định việc kết hôn mà không được sự đồng ý của cha mẹ), hành lễ gấp gáp, mọi thứ đều giản lược gọn nhẹ, nhưng đêm nay, ta coi như là đêm động phòng hoa chúc của ngươi và ta, ta cũng không phải muốn ngươi làm chuyện mà ngươi không muốn, chỉ nghĩ giống như lễ cưới bình thường, cùng ngươi uống rượu giao bôi, tối nay ngủ cùng một giường... Chuyện này, ngươi có thể đồng ý với ta không?"

Đôi mắt Lam Vong Cơ hơi mở to, ánh nến đỏ vụn vỡ li ti trong đôi mắt nhạt màu của y.

Lát sau, một tay nâng ly rượu, nói: "Được".

Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười với y, hai người ngoắc tay, uống cạn rượu giao bôi.

Tiếp theo, Lam Vong Cơ ngã vào trong lòng Nguỵ Vô Tiện, vừa vặn rơi vào trong vòng tay hắn đã sớm chuẩn bị sẵn, khoé miệng Nguỵ Vô Tiện cong lên: "Nhị ca ca, tối nay, ngươi chính là của ta rồi...."

Bạn đang đọc bộ truyện Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt tại truyen35.shop

Màn lụa đỏ, chăn đệm đỏ cùng gối đầu đỏ, phản chiếu dưới ánh nến đỏ miên man trải rộng, trực tiếp khiến máu người ta chạy rần rần, lồng ngực nóng rực, hai mắt hoa lên càng muốn làm ra một chút chuyện bốc đồng nào đó.

Lam Vong Cơ một thân quần áo thêu vân văn bằng lụa trắng như sương, bất tỉnh nhân sự nằm trên giường gỗ khắc hoa văn động phòng hoa chúc của bọn hắn, như thể tiên trên chín tầng mây rơi xuống lưới hồng trần.

Mái tóc đen như thác nước dày đặc xoã ra trên chiếc gối màu đỏ, những sợi tóc đen như mực, lụa đỏ như máu, càng làm nổi bật dung nhan băng cơ ngọc cốt tựa như ảo mộng, gương mặt thanh lãnh không dính chút bụi trần, gò má say rượu cũng không ửng hồng chút nào, như thể diễm tình dục vọng trên thế gian không chút dính dáng đến y, bộ dạng cấm dục giữ mình này, thân thể đoan chính trong sạch này, hiện giờ lại không chút phòng bị nằm ngay trước mặt mình, Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, máu cả người dồn hết lên đầu, rồi đùng một cái chạy hết xuống thân dưới.

Cái ý nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này không phải là chưa từng giằng co trong đầu hắn, hắn và Lam Vong Cơ cho dù đã xong lễ tam bái như thế nào, cũng không nên vi phạm ý nguyện của y, cưỡng bách y làm chuyện trái mong muốn. Tuy nói rằng từ đáy lòng đã nghĩ lúc Lam Vong Cơ say rượu, chính mình thêm chút dẫn dắt, làm chuyện đó với y trước, phá vỡ phòng tuyến của y, rồi theo đó từ từ giải toả những khúc mắc cắt không đứt, bứt không rời đó của y, nhưng có nói bao nhiêu đi nữa, vẫn là lợi dụng lúc lý trí y yếu đuối để xâm nhập không phải sao, như thế so với lúc trước y cưỡng bách mình, thì có cao đẹp chính nghĩa hơn chỗ nào đâu?

Mới vừa rồi lúc mò mẫm chọn rượu, là lúc đấu tranh tư tưởng, còn đề cao chính mình, nghĩ thầm ta sẽ không làm gì khác, chỉ hỏi thử trong lòng Lam Trạm rốt cuộc nghĩ như thế nào, rốt cuộc là khúc mắc gì cản trở y thân mật với mình, dựa vào công phu mồm mép miệng lưỡi như hoa sen của mình, dốc lòng tìm hiểu thêm lần nữa, khuyên răn thật tốt, hành động tuỳ theo hoàn cảnh, không chừng sau khi say rượu tấm lòng Lam Trạm rộng mở, giải toả được ức chế, nguyện ý tốt đẹp cùng với mình thì sao, còn lo chuyện tốt không thành sao.

Nhưng hiện giờ tiên nhân say rượu nằm trước mắt, Nguỵ Vô Tiện lại là lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là tinh trùng thượng não, từ đầu ngọn tóc đến tận ngón chân đều ngo ngoe rục rịch, cái gì mà nói chuyện phiếm đàng hoàng, giải toả nỗi buồn, trong nháy mắt đều bị hắn vứt hết lên chín tầng mây.

Lam Vong Cơ khép hờ mí mắt, dù là hôn mê không biết gì, nhưng mặt mày vẫn mang một vẻ lạnh lẽo như có như không, không giận tự uy, không cố tình vẫn nghiêm túc.

Nguỵ Vô Tiện có chút hoảng hốt suy nghĩ, Lam Trạm hình như trước giờ đều là thế này, cho dù tối hôm qua dẫn dắt hắn mây mưa khoái ý, hay thậm chí là lúc niên thiếu trong Tàng Thư Các, đè mình dưới thân ra sức lăng nhục, cũng đều là dáng vẻ nghiêm nghị bất khả xâm phạm này, làm như sự việc cho dù phàm tục, thấp kém như thế nào, ở trên người y, cũng có thể mang lại ý nghĩa trang trọng, cao quý tận trời xanh.

Nguỵ Vô Tiện lại muốn nhìn thử, người này, lúc bị chính mình đè, trầm luân trong biển dục vọng, không thể tự kềm chế, là dáng vẻ như thế nào? Sẽ thẹn thùng, sẽ cuống cuồng, sẽ phiền não? Hay là dáng vẻ gì khác?

Đầu ngón tay hắn khẽ run lên, tiến đến bên gối, cởi mũ chụp tóc bằng bạc của Lam Vong Cơ xuống, sau đó cầm lấy phần đuôi sợi dây mạt ngạch trắng như tuyết trên cổ y, nhẹ nhàng kéo một cái, để bên gối.

Dưới ánh nến đỏ Lam Vong Cơ tuấn mỹ đến bức người, khiến hắn nhộn nhạo ham muốn, đôi môi mỏng đến gần như khắc nghiệt thoạt nhìn lại mềm mại như thế, hắn nhịn không được mổ xuống một cái, lại mổ thêm một cái, đến lần thứ ba, rốt cuộc không chịu nổi, đưa lưỡi ra, mang theo vài phần ướt át mặc sức giày vò một trận.

Cả người Nguỵ Vô Tiện bao trùm bên trên Lam Vong Cơ, bàn tay để bên hông y sờ soạng một hồi trên những đường thêu nổi của lớp áo khoác trắng, vừa định kéo nút thắt chỗ eo, thì thân hình bên dưới hơi nhúc nhích, lông mi Lam Vong Cơ run rẩy, mở mắt ra.

Hành vi lưu manh côn đồ của tên háo sắc Nguỵ Vô Tiện bị bắt gặp ngay tại trận, lập tức cứng đờ tại chỗ, ánh mắt hơi mê man của Lam Vong Cơ có chút do dự dừng lại trên mặt hắn, hơi ngẩng cổ, nhìn nhìn tư thế y bị Nguỵ Vô Tiện ăn hiếp đè ở bên dưới.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt, truyện Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt , đọc truyện Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt full , Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt full , Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top