Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ chặn ngang vác lên vai mông nhổng lên, đầu
chúc xuống, tóc tai hỗn độn quất vô mặt, cảnh tượng trước mặt đột ngột
lướt qua, đầu nặng chân nhẹ, không khỏi hoa mắt chóng mặt.
Phun
phì phì mấy cọng tóc rơi vào trong miệng, thở hổn hển nói, "Lam Trạm!
Ngươi thả ta xuống! Như vầy rất khó chịu! Ngươi thả ta xuống, chúng ta
có thể cùng nhau ngự kiếm!"
Hiển nhiên hai người cùng đứng trên một thanh kiếm thì tư thế càng có thể thoải mái hơn.
Lúc giọng Lam Vong Cơ theo sự rung động từ khoang bụng truyền đến, giống
như mũi dao sắc nhọn cào trên lớp băng, lạnh đến tận xương tuỷ, "Tên của ta, ngươi dám can đảm kêu một lần nữa, sẽ khiến cho ngươi rốt cuộc
không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào".
Nguỵ Vô Tiện lạnh người, hắn quả nhiên coi thường nỗi hận trong lòng Lam Vong Cơ, không dám trêu chọc nữa.
Trong bóng đêm, ngự kiếm hồi lâu, đến trên đỉnh cổng lớn của một đại viện,
chỉ thấy các mái ngói xếp lớp nối tiếp nhau, trên đấu củng là các bức
tranh mây bay suối chảy, dưới xà nhà chạm trổ mai trúc chim sẻ. Bên
trong đình viện rộng lớn, lại có một đám người rất đông, bay tới bay
lui, giống như đang dùng kiếm trận pháp khí, muốn bao vây một thân hình
to khoẻ đang nổi cơn điên ở chính giữa.
Rơi xuống đất thu kiếm,
Nguỵ Vô Tiện bị túm cổ áo ném mạnh vào một góc, cú va đập khiến khoé mắt hắn muốn nứt ra, mắt nổ đom đóm, đang định chửi mẹ kiếp, thì phía trên
lạnh lùng quăng xuống một câu, "Ngươi mà dám bỏ trốn, bị ta bắt được,
không hỏi một câu, không phí một lời, trực tiếp giết chết".
Dứt lời, thân ảnh nhẹ nhàng nhảy lên mái hiên, cưỡi ánh trăng đi trợ trận.
Nguỵ Vô Tiện khẽ cọ cái gáy vào tường một hồi lâu, giống như muốn mượn vách
tường để xoa dịu chỗ đau, trong lòng chửi thầm, "Giỏi cho Lam Trạm nhà
ngươi, xanh đỏ đen trắng, tốt xấu không phân biệt, lúc còn sống không
thấy ngươi quan tâm như vậy, sau khi chết ngược lại tốn công vì ta báo
thù rửa hận, cũng không biết là tật xấu gì!"
Muốn kêu Nguỵ Vô
Tiện ngoan ngoãn ngồi yên không chạy trốn, là không có khả năng. Chỉ là
sợi dây thừng này của Giang Trừng cực kỳ chắc chắn, người trói hắn rõ
ràng cũng đầy kinh nghiệm, tất cả những chỗ quan trọng trên gân mạch tay chân đều được chiếu cố thoả đáng, không sót một chỗ nào, không chê vào
đâu được.
Nguỵ Vô Tiện tuy là cọ dụi vặn vẹo lăn lộn, đứng ngồi
điên đảo, để có thể thoát khỏi dây trói, không hề bận tâm đến thể diện,
tư thế xấu hổ nào cũng làm ra, nhưng vẫn không nới lỏng được chút nào,
đang lúc Nguỵ Vô Tiện nghĩ hay là huýt sáo triệu Ôn Ninh tới, thì bỗng
nhiên nghe được một giọng nói lạnh lẽo cô độc truyền đến từ một góc
khuất.
"Cái này cũng cởi không được? May ngươi còn được gọi là Di Lăng Lão Tổ đó, bị dây thừng trói một cái, là giống như ả gái điếm
vậy".
Nguỵ Vô Tiện giật mình, "Ai?!!"
"Mau kêu một tiếng ông ngoại, chính là ta".
Nguỵ Vô Tiện vươn cổ ra, lén nhìn khắp xung quanh một phen, không thấy thân
ảnh của bất kỳ kẻ nào, mà giọng nói này cực kỳ linh hoạt kỳ ảo, thậm chí khiến người ta không xác định được phương hướng, toàn thân nổi da gà.
Bỗng nhiên, truyền đến một loạt tiếng xương bị đè nghiến, tiếng răng va vào
nhau nhỏ vụn, một vật lớn bằng bàn tay nhảy lên không trung, vẫn còn
vang lên loẻng xoẻng.
Một cái xương đầu lâu.
Âm thanh kia là từ giữa hàm trên và hàm dưới, một cục đen thui vô hình thay thế cho chiếc lưỡi từ trong đó phát ra.
Nguỵ Vô Tiện sợ tới mức lăn trở về góc tường, "Ngươi?!! Ngươi là cái thứ đồ gì?!!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!