Lúc Nguỵ Vô Tiện ở trên nóc nhà đuổi theo tiểu quỷ mắt xanh kia, mơ hồ nghe thấy, giống như đôi môi ngậm phải một chiếc lá trúc, lá cây theo nhịp thở trầm thấp rung động phát ra âm thanh.
Đuổi đến một chỗ tường trắng ngói xám, vào trong viện tử, thấy tiểu quỷ đẩy cửa vọt vào trong chạy trốn.
Chữ trên khung cửa ghi "Tĩnh Thất"
Đây là một gian nhà thanh nhã đơn điệu nhất mà Nguỵ Vô Tiện từng thấy.
Chỉ một tấm bình phong đơn giản, vài cuốn sách trên bàn, một lư hương bằng bạch ngọc, thoang thoảng toả ra mùi đàn hương thanh lãnh.
Chủ nhân của gian nhà này, rõ ràng như chữ "Tĩnh" ghi trên tấm biển, trên người không có thứ gì dư thừa, không lưu luyến phàm tục, từ trong xương cốt toát ra vẻ sạch gọn và đơn giản.
Không cần nhiều thời gian, Nguỵ Vô Tiện đã đoán ra được đây là gian nhà của ai.
Chủ nhân của gian nhà đẩy cửa đi vào, lúc này y hiển nhiên không còn một chút thanh nhã đơn điệu nào, một bụng lửa giận muốn nghẹn thở, trừng mắt nói với Nguỵ Vô Tiện, "Đi ra!"
Nguỵ Vô Tiện không quên lý do hắn đuổi tới nơi này, cũng không định ngoan ngoãn nghe lời, chỉ nhanh chóng quét mắt khắp xung quanh, tròng mắt sáng ngời, vươn một ngón tay ra như muốn chọt vào ngực Lam Vong Cơ, "Vong Cơ huynh à Vong Cơ huynh, đây là ngươi không phúc hậu nha, thế mà ngươi còn giáo huấn ta một cách đứng đắn lẫm liệt như vậy, trong khi ngươi lại giấu nhiều thứ tốt như thế ở trong phòng mình..."
Lam Vong Cơ theo tầm mắt của hắn nhìn lại, thấy dưới giường không biết từ lúc nào chất đầy hơn mười vò Thiên Tử Tiếu, nhất thời cứng họng.
Nguỵ Vô Tiện hai bước thành một bước đi vào gian phòng bên trong, lấy một vò lên, đặt mông ngồi xuống giường Lam Vong Cơ, mở nút ra uống liền.
Tị Trần phẫn nộ rít lên, muốn đâm về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện sớm đã chờ sẵn, chỉ nhẹ nhàng tránh ra, lại đi ra phòng ngoài, biết chính mình làm hơi quá rồi, vội vàng trấn an nói, "Được rồi được rồi, ta không nên đi vào phòng của ngươi, lại ngồi trên giường của ngươi, rồi còn uống rượu của ngươi, ta xin lỗi! Ta chân thành xin lỗi! Như vậy, chỗ rượu còn lại này để cho ngươi, để cho ngươi... ta còn chưa uống, ngươi cũng thấy rồi".
Lam Vong Cơ lại từ trong phòng lao ra, cũng không nói hai lời, giơ kiếm đâm ngay.
Nguỵ Vô Tiện vừa tránh né trong căn phòng chật chội, vừa oán giận nói: "Lam nhị công tử, ta biết kiếm pháp ngươi lợi hại, ta xin lỗi còn không được sao, hồi nãy ta nói kỹ thuật ngươi không bằng người ta chỉ là muốn chọc ngươi chơi thôi, không phải nói thiệt, ta thừa nhận ngươi rất lợi hại được chưa. Á! Đau đau đau!"
Lam Vong Cơ nghe vậy động tác đông cứng lại, cho rằng mình thật sự làm Nguỵ Vô Tiện bị thương, đảo mắt nhìn lại thì thấy Nguỵ Vô Tiện cười hì hì, nhân lúc y chần chừ, liền vòng ra phía sau người y chạy đi.
Lam Vong Cơ tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, cổ tay rung lên, quay ngược mũi kiếm Tị Trần, lại đâm tới.
Nguỵ Vô Tiện ôm vò rượu giống y như cá trạch vậy, quả thực là đang chơi trò trốn tìm giữa tấm bình phong và kệ sách, "Ta nói Lam nhị công tử ngươi thế này không chọc ghẹo được, vầy đã muốn bực mình, ta mỗi ngày bị Giang Trừng đổi đủ kiểu la mắng còn chưa tức giận, cho dù nói khó nghe thế nào cũng đều nghe qua, chút ý chí này còn không có thì không biết làm sao để sống sót chứ, ai cũng nói ngươi là mẫu mực của công tử thế gia, riêng điểm này chắc hẳn là không bằng ta".
Lam Vong Cơ thở gấp nói: "Mỗi ngày bị người ta mắng có gì đáng để kiêu ngạo".
Nguỵ Vô Tiện thấy y rốt cuộc chịu hạ mình nói với hắn một câu, lập tức có cảm giác giống như chờ được tới lúc mây tan thấy trăng sáng, tay Lam Vong Cơ vẫn không ngừng ra chiêu, nhưng không tấn công giống như vừa rồi chiêu nào chiêu nấy đều nhằm vào chỗ yếu hại.
Nguỵ Vô Tiện cao hứng, lại nổ tung trời lên, "Chuyện này đương nhiên là đáng kiêu ngạo nha, cái gọi là đánh là thương mắng là yêu, giữa đám con nít còn không phải là cãi nhau ầm ĩ rồi mới có thể chơi chung với nhau hay sao? Ngươi biết không, người mắng ta chắc chắn trong lòng đều là thích ta, nếu không thích còn quản ta sống vui vẻ gì cơ chứ, đúng hay không? Ta thấy Lam nhị công tử ngươi hoàn toàn là bộ dạng không chọc ghẹo được, hay là lúc nhỏ không có ai chơi cùng ngươi?"
Thế tấn công bỗng nhiên ngừng lại trong không trung.
Bản lĩnh nói chuyện trên trời dưới đất của Nguỵ Vô Tiện là thiên phú dị bẩm, lời nói không cần đi qua não và miệng đã có thể tự tuôn ra, lời này nói ra một hồi rồi mà bản thân hắn thậm chí cũng không để ý là mình đã nói cái gì, kết quả Lam Vong Cơ tựa như bị nói trúng tâm sự mà dừng lại vậy.
Nguỵ Vô Tiện từ trước đến nay rất giỏi lành sẹo quên đau, nhịn không được lộn trở về nhìn Lam Vong Cơ một cái, lập tức vừa kinh hỉ lại vừa bất ngờ, kinh hỉ chính là Lam Vong Cơ thế nhưng thật sự không định đuổi theo đánh hắn nữa, bất ngờ chính là tuy y vẫn cầm kiếm trong tay, nhưng mắt lại rũ xuống, một dáng vẻ mất mát lạc lõng.
Nguỵ Vô Tiện thấy dáng vẻ đáng thương này của y, trong lòng không hiểu sao mềm nhũn, không thể nghĩ một Lam nhị công tử cao cao tại thượng, ai ai cũng ca ngợi này cũng có một mặt yếu ớt như vậy, liền nhẹ giọng an ủi nói: "Ngươi cũng đừng buồn như vậy, chuyện trước kia đừng nghĩ tới nữa, hiện giờ có ta, không phải là có thể mỗi ngày cùng ngươi chơi hay sao? Ta nói với ngươi ha, đi theo ta có nhiều trò vui lắm, chờ ngày mai sau khi tan học, ta sẽ dẫn ngươi đi bắt cá, hôm nay ta bắt được hai con cá béo mập ở dòng suối nhỏ phía sau núi kia của các ngươi, nướng lên thơm cái ta nói.... Nè nè nè! Ngươi sao lại đánh người?! Ta nói Lam nhị công tử ngươi sao cứ luôn thích người khác nói được một nửa thì đánh lén vậy hả?!"
Giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ vang lên: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh!"
Nguỵ Vô Tiện khó hiểu nói: "Lam gia các ngươi rốt cuộc có cái gì không cấm? Mọi thú vui trên đời này đều bị các ngươi cấm không còn một mảnh... Nè! Ngươi chém thật ha, ngươi ghét bỏ đồ đạc trong phòng này à?"
Bỗng nhiên, ngoài Tĩnh Thất cuồng phong gào thét, mơ hồ có thể nghe thấy trong gió có làn điệu loáng thoáng, khi Nguỵ Vô Tiện đang muốn ngưng thần để lắng nghe, thì một đám thứ gì đó đông nghìn nghịt từ thềm cửa lăn vào.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!