Bên trong thành Đàm Châu có nhiều hoa, khắp thành đầy các loại cây cối khoe sắc tuyệt đẹp.
Khi đoàn người Cô Tô Lam thị vào bên trong thành, đúng lúc mây tan mưa
tạnh, người trên đường thưa thớt, vài vũng nước đọng trên mặt đất, lăn
tăn gợn sóng, làn hơi nước mờ ảo giữa những chiếc lá xanh mướt và những
bông hoa xinh đẹp. Tình cờ một cơn gió nhẹ thổi qua, làn hơi nước rung
rinh, khiến một đám tay áo trắng tung bay lên, trường thân ngọc lập, khí phách ngời ngời, thật là một phong cảnh như thơ như hoạ.
Dọc hai bên con phố dài là những quầy hàng nhỏ vừa tránh cơn mưa lúc nãy, giờ
muốn bày hàng ra, mới bận rộn một chút, đã nhìn thấy một đám người như
thần tiên từ từ đi đến, nhất thời khắp phố thường, lan truyền xì xào,
nói là có người trong tiên môn đến chơi.
Đang chuẩn bị hỏi thăm
khách điếm dọc đường để nghỉ ngơi, thì trên đường, có một người chắp tay tiến lên chào hỏi, tự giới thiệu là quản sự của một gia đình họ Lý
trong thành. Thấy Lam Vong Cơ đội ngọc quan mang thắt lưng, anh mi ngọc
mạo, phong thái ung dung, rõ ràng là người đứng đầu của nhóm người, chỉ
là mặt mày y lạnh lùng, như phủ một tầng sương giá, toàn thân toả ra khí tức người sống chớ gần, sau khi đi được vài bước, thì thấy sợ hãi, dừng bước chân. Khoé mắt e ngại đảo qua, thấy một thiếu niên mặt mày ôn hoà, như thấy vị cứu tinh, vội vàng chắp tay thi lễ, nhẹ giọng nói với cậu
ta một hồi. Cuối cùng đưa ra một tấm danh thiếp, cúi đầu đứng một bên,
yên tĩnh chờ hồi âm.
Lam Vong Cơ mới vừa bước vào khách điếm, Lam Tư Truy đã cầm danh thiếp đi đến: "Hàm Quang Quân, có một gia đình họ
Lý trong thành, mời chúng ta đến phủ một chuyến, nói là trong nhà có
chuyện lạ khó giải quyết cần sự giúp đỡ của tiên môn".
Lam Vong Cơ gật đầu đồng ý, sau đó lại ra khỏi khách điếm.
Mọi người đi theo quản sự đến một căn nhà to cổng cao. Trên cửa cổng treo
vải bố trắng, hiển nhiên là trong nhà vừa mới có người mất. Vào bên
trong, giữa những hành lang vách tường điêu khắc, tôi tớ tì nữ đông đúc, tới tiền sảnh, một quan tài bằng gỗ sang trọng quàn ở đó, xung quanh
một đám phụ nữ khóc lóc sướt mướt, mặt mũi sưng húp.
Mọi người
Lam thị được chủ nhân của Lý gia mời đến sảnh bên hông. Chủ nhân gia
đình này tuổi trung niên để tang con gái, một phen nước mắt nước mũi ràn rụa kể lại sự việc.
Hoá ra, con gái ông 16 tuổi, xinh đẹp như
hoa như ngọc, nhưng bị bệnh cấp tính mà chết. Hôm qua mới vừa liệm, bạn
bè thân thích đến viếng, buổi tối mọi người tan hết, ông cùng với phu
nhân mấy ngày liền tang sự mệt mỏi, cộng thêm đau buồn quá độ, vốn muốn
túc trực suốt đêm bên linh cữu, nhưng sức lực không chống đỡ nổi, đành
phải nhờ một vài người bà con bình thường thân thiết canh chừng giùm.
Ai ngờ tới canh bốn, thi thể của Lý tiểu thư bật dậy từ trong quan tài,
ngồi vững vàng trên linh sàng, mắt hơi mở, có vẻ bất bình gì đó. Gia phó kinh hãi, chạy ào đến phòng ngủ chủ nhân, hai vợ chồng gắng gượng cơ
thể ốm yếu, đi đến trước mặt con gái kiên trì khuyên nhủ một hồi, hỏi
lúc còn sống có ước nguyện gì chưa thực hiện hay không, sẽ cố gắng hết
sức để thoả mãn, chỉ cầu cho con gái có thể bình yên đi tới cầu Nại Hà,
đầu thai kiếp sau.
Không biết là người chết không thể nói, hay vì nguyên nhân gì khác, thi thể không đáp lại câu nào, dung nhan vẫn xinh
đẹp như lúc còn sống, phủ một ít phấn trang điểm che đi sắc mặt tái
nhợt, vẫn hiện ra vẻ trắng nõn như băng như ngọc. Đứng gần nhìn, trên
mặt dường như lộ ra vẻ nhục nhã tức giận, mi tâm nhíu chặt, phẫn nộ bất
bình.
Mọi người không có cách nào, đành mạnh mẽ đè thi thể xuống. Sau đó một đêm trôi qua, không có chuyện gì lạ. Nhưng trong lòng Lý lão gia lo sợ bất an, thứ nhất là sợ người chết bị tà tuý quấy nhiễu, thứ
hai là sợ việc này không chấm dứt, lại phát sinh ra hệ quả. Đúng lúc
nghe trong thành đồn đãi, có người trong huyền môn đến, trong lòng mừng
rỡ, vội sai người đi mời, xem thử có biện pháp gì không.
Sau khi
nghe xong ngọn nguồn, Lam Vong Cơ đưa tiểu bối đến trước quan tài xem
xét. Bọn tiểu bối đối với chuyện sau khi chết không yên, thành tẩu thi
quấy nhiễu người sống này cũng đã thấy rất nhiều, quen tay quen việc,
sau một hồi phù khí vận pháp, vẫn không phát hiện thấy hiện tượng bất
thường nào của tà linh, vì vậy phán đoán có thể là người chết chưa hoàn
thành tâm nguyện khi còn sống.
Trần gian phàm tục, con người
không phải là cỏ cây, lúc còn sống có vô vàn kiểu chấp niệm, người đó
không có cách gì đạt được, thì bọn họ càng không thể nào giúp người đó
đạt được, vì thế làm theo cách thông thường, bày trận pháp cầu an vong
hồn, sau đó tấu khúc nhạc An nghỉ non nửa canh giờ.
Trước khi đi, Lam Vong Cơ hỏi thăm chủ nhân về phong tục túc trực bên linh cữu của
nơi đây, biết được kéo dài bảy ngày, thì dặn dò Lam Tư Truy và mấy thiếu niên đi cùng mỗi ngày đến kiểm tra trận pháp, để bảo đảm không bị những người đến viếng phá hỏng.
***
Đêm khuya, chỉ một chút nữa là tới giờ hợi, Lam Vong Cơ trở về phòng, ngồi thiền trên giường.
Ánh nến lay động mấy phen chập chờn, chiếu lên người y giống như một bức
tượng ngọc phạm lỗi bị đày xuống trần gian, nhắm mắt bế thần, không dính bụi trần, không phù hợp chút nào với lớp màn vải thô đầy bụi bặm che
hai bên giường, và bộ bàn ghế tróc sơn xấu xí.
Bóng cây đung đưa
in bóng lên khung cửa sổ, tiếng gió xào xạc, trong lòng bức tượng ngọc
này cũng không bình thản như vẻ bề ngoài, mà mi tâm khẽ nhíu, tựa như
lắng nghe, chờ đợi điều gì đó.
Đợi đến giờ hợi, vén vạt áo, bước xuống khỏi giường, cởi áo khoác, xếp gọn gàng, thổi tắt tất cả nến, nằm trở lại trên giường.
Khoảng chừng một khắc trôi qua, khung cửa sổ hé lên một góc nhỏ, đầu tiên là
một cái đầu lâu, thật cẩn thận đi vào, sau khi xem xét động tĩnh trên
giường hồi lâu, lại lui trở ra. Đổi thành một cặp chân dài, lắc lư mấy
cái giữa không trung, rồi giẫm lên mặt đất, thân mình làm một động tác
Thiết bản kiều vô cùng mềm nhẹ, cả người giống như con cá trượt vào, nhẹ nhàng xoay người một cái, đứng vững vàng ổn định trên mặt đất.
Người mới tới mang đôi chân trần dơ bẩn, trên người chỉ mặc bộ trung y phong
trần mệt mỏi, mái tóc đen dài được cột cao lên bởi mảnh vải xé tuỳ ý.
Mới vừa nhón mũi chân, trên giường liền truyền đến tiếng kẽo kẹt. Người
mới tới hoảng sợ, còn chưa đợi người trên giường kia có động tác gì, đã
giống như lúc đi vào, nhấc khung cửa sổ, vụt nhảy ra ngoài, như mèo đêm
trốn vào trong bóng tối.
Lam Vong Cơ: "...."
Một lát sau, y lại nằm trở về. Kiểm tra túi khoả linh nang và túi càn khôn ở trong
ngực, bóp mấy cái, sau đó hung hăng miết mạnh một hồi lên hình thêu hoa
sen chín cánh đã bị sờn chỉ theo thời gian.
Mở to mắt nằm suốt một canh giờ.
Cho đến khi mi mắt trĩu nặng, xoa xoa huyệt thái dương, mới phát hiện mình
vẫn đang mang mạt ngạch. Tháo xuống, nắm trong tay một hồi, như suy nghĩ gì đó, lát sau, làm thành một vòng tròn, như thể cột vòng quanh một thứ gì đó, tiếp theo, chậm rãi thắt một nút kết.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!