Tầm nhìn dần dần trống trải, tiếng gió quét qua thảm cỏ dưới mặt đất, chui
vào giữa đám bia mộ, cuốn lên cành khô lá úa rụng đầy đất, ào ào chuyển
động.
Bỗng nhiên, giữa núi vang lên tiếng sáo trong trẻo, uyển
chuyển nhu hoà, nhưng chỉ cần nghe một cách cẩn thận, là có thể phân
biệt được mấy âm bị thổi sai. Mơ hồ có thể nghe ra người thổi sáo thất
thần, tâm phiền ý loạn.
Lam Vong Cơ nhảy từ Tị Trần xuống, để chân trần đi tìm kiếm khắp nơi một hồi.
Tiếng sáo giống như con chim nhỏ trong rừng, lẩn quẩn vòng quanh, rõ ràng người thổi sáo ở gần đây.
"Nguỵ Anh, trở về!"
Tiếng nhạc đột nhiên im bặt.
"Nguỵ Anh, mới vừa rồi... là ta không tốt, ta sẽ không ép ngươi nữa, mau trở về đi".
Một bóng người màu đen lắc lư ở xa xa.
Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ hơi sáng lên, thân hình lắc một cái, lập tức nhảy tới nghênh đón.
Đột nhiên, tiếng chó sủa ầm ĩ vang lên ở phía sau Lam Vong Cơ.
Bóng người màu đen sợ tới mức giật bắn người, kêu thảm thiết một tiếng, co giò, chạy như bay.
Một con chó hoang nhảy ra từ trong ngôi mộ, đuổi theo bóng người kia.
"Nguỵ Anh!"
Lam Vong Cơ theo sát phía sau, chạy hơn phân nửa ngọn núi, đi vào trong một khu rừng nhỏ.
Thoăn thoắt như thoi đưa, rốt cuộc nhìn thấy con chó hoang hồi nãy đang ở
dưới một gốc cây cổ thụ, đứng trên hai chân sau, dựng thẳng thân mình,
nôn nóng cào cào lên lớp vỏ cây. Giữa đám lá cây, một bóng người ôm chặt lấy thân cây, dường như đang run bần bật.
Lam Vong Cơ cầm Tị
Trần, khí thế lạnh lùng quanh thân, bước tới, con chó hoang quay đầu
lại, đôi móng vuốt sáng lên, đối diện với cặp mắt mang màu sắc lạnh lùng và một mũi kiếm phản chiếu ánh trăng thanh lãnh. Móng vuốt cào xuống
mặt đất một hồi, grừ grừ mấy tiếng, âm thành càng lúc càng nhỏ, cuối
cùng lùi lại mấy bước, cong đuôi chạy mất.
Tiếng lá cây lột xột loạt xoạt vang lên một trận, một cục gì đó màu đen chợt
rơi xuống, Lam Vong Cơ ném Tị Trần đi, đón lấy thứ kia ôm vào lòng.
Không nằm yên mà giãy giụa một hồi, một đôi mắt đen xa lạ chớp chớp nhìn Lam Vong Cơ.
Một đứa nhỏ quần áo rách rưới, dơ bẩn.
"Buông ta ra!"
Giọng nói chói tai, nhưng lại là một đứa bé gái. Lam Vong Cơ hạ hai tay
xuống, cô bé liền ngã ra trên mặt đất, nhìn lướt qua, trên đùi có một
vết rách lớn, đang ri rỉ chảy máu ra.
".... Ngươi, bị thương rồi"
Lam Vong Cơ vén vạt áo, quỳ trên mặt đất, nâng cái chân tội nghiệp kia lên, xem xét kỹ. Đứa bé gái oa oa kêu đau.
"Xương cốt không bị sao". Móc một lọ thuốc nhỏ trong ngực áo ra, rắc thuốc bột lên, băng bó cẩn thận cho cô bé.
Mới vừa băng bó xong, hai chân bé gái vừa giẫm xuống đã chạy mất.
Lam Vong Cơ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt nó lại, "Bị thương, không được lộn xộn".
"Không cần ngươi lo!" Vừa quay đầu lại một cái, há hàm răng nhỏ trắng tinh ra, gặm cắn loạn xạ lên cánh tay Lam Vong Cơ.
Dấu răng sáng chói ướt nhẹp, Lam Vong Cơ không kêu một tiếng, lực đạo trên
tay không hề giảm bớt chút nào, bé gái kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt lạnh lùng như ánh trăng, "Cắn đủ chưa?"
Bé gái hỏi: "Ngươi không sợ cắn sao?"
Gió đêm khẽ lướt qua, thổi bay những cọng cỏ bụi đất trên quần áo trắng
tinh của Lam Vong Cơ, đôi mắt nhạt màu phản chiếu ánh trăng, càng thêm
lạnh lẽo, cô độc.
Vẫn chưa trả lời.
Bé gái nhéo nhéo tay
của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên nói: "Ngày hôm qua có một ca ca, cứ thích
chọc ghẹo ta, ta cắn hắn một cái, hắn đã khóc lóc bỏ chạy".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!