Sau đó một giọng nói trầm thấp và từ tính vang lên bên cạnh: "Cầm lấy".
Nguỵ Vô Tiện giữ chặt chuôi kiếm, rồi đi theo phía sau Lam Vong Cơ, "Vong Cơ huynh cũng thật là keo kiệt, không thể trực tiếp kéo ta đi hay sao".
Lam Vong Cơ nói: "Ta không thích tiếp xúc với người khác".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Chúng ta cũng đã chung chăn gối cả đêm, bây giờ ngươi còn nói cái này".
Lam Vong Cơ nói: "Im miệng".
Nguỵ Vô Tiện đành ngượng ngùng đi theo, đi được vài bước, phát hiện làn
sương trắng này làm như là nhận mặt người, chỉ dính ở bên người mình,
còn trước mặt Lam Vong Cơ thì một mảng sáng rõ.
"Nè? Tại sao sương mù này không ảnh hưởng gì tới ngươi vậy?"
Lam Vong Cơ không nói, nghĩ chắc y cũng không biết.
Nguỵ Vô Tiện nhìn bóng dáng không nhiễm bụi trần của Lam Vong Cơ, nghĩ thầm, chẳng lẽ sương mù này giống với tâm tư của con người, tâm tư càng sạch
sẽ trong sáng thì càng không có tác dụng? Giơ tay nắm lấy một ít sương
mù quanh thân mình, cũng chỉ nắm ra được nước.
Lại đi được khoảng một khắc, rốt cuộc sương trắng tan đi, một cái hồ rộng mênh mông hiện ra trước mắt.
Nước trong hồ lăn tăn, trong suốt như bạc, Nguỵ Vô Tiện đưa tay vào trong nước thăm dò, lạnh thấu xương.
Ánh mắt nhìn đến chỗ sâu dưới đáy đàm một mảng đen như mực kia, giống như
suy nghĩ gì đó, "Vong Cơ huynh ngươi nói xem, tiểu quỷ này dẫn chúng ta
đến đây, hay là muốn chúng ta vào trong hồ này dò tìm một chút?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!