Tiếng sáo thổi lên khoảng một khắc, cả một vùng núi non im lặng hoang vắng.
Trên trán Nguỵ Vô Tiện rịn ra lớp mồ hôi mỏng.
Vì sao không có phản ứng? Gần đây đều là mồ mả, theo lý thuyết phải sớm có vô số móng vuốt thối rữa chui lên khỏi mặt đất, hoặc là những tẩu thi
nghiêng ngả lảo đảo di chuyển theo tiếng sáo.
Một bóng hình không ngừng tiến tới gần hắn. Nếu chỉ nhìn vào một bên gương mặt gã, thì thật sự là một nam tử cực kỳ anh tuấn, nhưng trên đầu nhô ra hai cái sừng
dê, dưới thắt lưng bao phủ lớp lông tơ màu đỏ sậm, chỗ lẽ ra là chân
người thì mọc ra móng guốc, tất cả đều chứng tỏ thứ này không phải yêu
thì là quái.
Loại nửa người nửa thú này, hơn phân nửa là hấp thu
linh khí tu thành yêu. Mà hình dạng con dê, càng khiến hắn nhớ tới một
loại sơn thần, trong các dãy núi dồi dào linh mạch, ăn mây mù, tinh hoa
của nhật nguyệt, trải qua hàng ngàn hàng vạn năm tích tụ, hoá thành một
loại yêu tà độc đáo có hình dáng động vật. Pháp lực của loại yêu tà này
rất mạnh, có sức ảnh hưởng nhất định đến tất cả những sinh linh sinh ra
lớn lên trong địa giới của nó, trong khu vực của nó, sẽ giống như cá gặp nước, được ưu thế trời cho. Nhưng tẩu thi là vật chết, là vật bên ngoài được chôn tại đây, cũng không thuộc sự quản lý của nó. Sơn thần có khả
năng khống chế tẩu thi, Nguỵ Vô Tiện chưa từng nghe thấy, trong lòng
hoảng sợ, chẳng lẽ yêu tà trước mắt này, có pháp lực cường đại như vậy?
Loại yêu tà cao cấp thế này, đều giống nhau là thích ở yên tại chỗ của mình
trong rừng già núi thẳm, đối với xã hội loài người không có hứng thú gì. Nếu con người không gây sự trước, thì hai bên yên ổn không có chuyện
gì, duy trì trạng thái nước sông không phạm nước giếng. Nhưng con yêu tà trước mắt này, hiển nhiên là ngoại lệ của ngoại lệ, không chỉ đối với
con người tràn ngập hứng thú, mà hứng thú này còn có chút nhiệt tình.
"Tiểu khả ái, làm vợ của ta được không?"
Vị sơn thần tên "Thông Lung" này, đang tán tỉnh một cách trắng trợn táo bạo.
Nguỵ Vô Tiện buông sáo xuống, lắc mình tránh thoát mấy chiêu chụp tay với
góc độ cực kỳ hiểm hóc, đồng thời nói: "Ai làm vợ của ngươi? Mắt ngươi
chắc là không tốt nhỉ? Nhìn cho rõ, ta là nam nhân!"
Thông Lung cong khoé miệng lên: "Nhìn rất rõ ràng, nhưng chính là muốn ngươi".
Cuộc đời Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ bị người ta trêu chọc như thế, trước nay
cũng chỉ có hắn trêu chọc người khác, huống hồ lại còn là nam giới, cũng không biết là buồn cười, tức giận, kích động hay là ngán ngẩm nhiều
hơn. Hắn bỗng nhiên hiểu được cảm nhận của Lam Vong Cơ.
Thấy hắn
không nói, Thông Lung cho rằng hắn chưa từng nghe qua chuyện Long Dương, nên nhất thời không hiểu, ý vị thâm trường nói: "Cùng ta về nhà, ta sẽ
tự nói cho ngươi, làm vợ của ta như thế nào".
Trong chớp mắt,
Nguỵ Vô Tiện đột ngột bị ép đến dưới một bóng cây đại thụ rậm rạp, gió
nổi lên trong rừng, lá cây xào xạc rơi xuống, rớt lên người hắn, cả
người mềm nhũn, sức lực toàn thân làm như biến mất hết, nhất thời không
thể nhúc nhích.
Sắc đẹp ngay trước mắt, trong lòng Thông Lung xao động, đột nhiên ấn hắn vào thân cây, mắt thấy sắp sửa cưỡng hôn.
Nguỵ Vô Tiện kinh hãi, nhắm chặt mắt lại, trong đầu trống rỗng một hồi, bỗng nhiên nảy ra một ý niệm.
Lúc ở trong Tàng Thư Các kia, hắn và Lam Vong Cơ gần như chuyện gì cũng đã làm, nhưng chỉ không có hôn môi.
Nhưng hắn lại có một cảm giác mơ hồ.
Hình như, ở một nơi nào đó...
Một cảm giác không rõ ràng lắm.
Hắn nghĩ ra rồi, ở trong mộng, hắn và Lam Vong Cơ từng hôn môi...
Có lúc là kịch liệt, có lúc lại triền miên...
Ngực Nguỵ Vô Tiện dâng lên một cảm giác ấm áp tê ngứa.
Thông Lung càng lúc tiến lại càng gần, lúc hai đôi môi sắp sửa dán lên, đột
nhiên, một giọng nói quen thuộc giống như một dòng điện lạnh lẽo lao
xuyên qua cơ thể, đột ngột, mạnh mẽ đánh hắn văng ra khỏi mộng cảnh.
"Nguỵ Anh ---!!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!