Y cũng không
xác định giờ phút này Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc có mấy phần tỉnh táo, mấy
phần mơ hồ, nhưng y biết chính mình là triệt để hoàn toàn say mất rồi,
không chạm vào một giọt rượu, nhưng say dữ dội hơn bất kỳ lúc nào.
Y cởi hết các lớp áo vốn được mặc không nên hồn ở trên người Nguỵ Vô Tiện ra, sau khi cởi ra, lại bối rối luống cuống.
Hơi vụng về, đặt một bàn tay lên, và sau đó không thể nào nhấc đi được nữa.
Cúi người dán lên, hơi thở run rẩy từng chút từng chút vùi vào trong, lồng
ngực tuyệt đẹp phập phồng lên xuống, cảm xúc tinh tế khi da thịt cọ xát, mỗi một tấc đều tản ra mùi hương cơ thể mê người, mùi hương cơ thể của
Nguỵ Vô Tiện...
Y trước đây chưa từng để ý, cũng không ngờ rằng,
hương thơm toả ra từ trên người của một ai đó lại có thể dễ ngửi như
vậy, trên thế gian lại có mùi hương cơ thể như vậy, khiến y chìm sâu
trong đó, muốn ngừng mà không được.
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?
Vì say nên dụ dỗ?
Lam Vong Cơ mơ mơ màng màng nghĩ, không thể quay lại nữa rồi, những nguyên
tắc mà y từng luôn giữ vững đã đứt phựt từng sợi từng sợi trong lòng y,
cũng không thể nối liền lại được nữa.
Nguỵ Vô Tiện xoa tóc của y đến rối tung, nhẹ nhàng cọ lên gương mặt y.
"Nguỵ Anh..."
Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn hắn một cái, đôi mắt đen của Nguỵ Vô Tiện càng
lúc càng mất tập trung, tia mắt mê say, sáng lên lấp lánh nhảy nhót loạn xạ, Lam Vong Cơ gọi hắn, kéo lực chú ý của hắn lên người mình. Nguỵ Vô
Tiện lười biếng quét mắt nhìn y một cái, cũng không dời tầm mắt đi, hắn
một tay nắm cổ áo y, một tay kéo tóc y, làm như không biết làm gì y bây
giờ, nhưng đôi tay đó cũng không nhàn rỗi...
Hắn nhìn chằm chằm vào sợi dây chướng mắt kia trên trán Lam Vong Cơ, kéo tuột xuống, vứt sang một bên.
"Nguỵ Anh..." giọng điệu khiển trách.
Nguỵ Vô Tiện ngơ ngẩn nhìn y, không hiểu mình làm sai cái gì.
Lam Vong Cơ tựa trán lên trán hắn, "Ngươi có biết mình đang làm gì không..."
Hơi thở ấm áp của Lam Vong Cơ phà lên mặt hắn, Nguỵ Vô Tiện ngước cằm lên,
cái miệng nhỏ nhắn khép mở, hình như đang muốn đòi hỏi gì đó.
Nguỵ Vô Tiện nhấc đầu lên, Lam Vong Cơ tránh về phía sau.
Nguỵ Vô Tiện nắm cổ áo y kéo y xuống, không chút suy suyển.
"Nói, có phải muốn kêu ta hôn ngươi không?"
Nguỵ Vô Tiện vội vàng gật gật đầu.
"Ngươi thích ta làm chuyện này với ngươi, phải không..."
Nguỵ Vô Tiện thấy y không cho, lại nhấc đầu lên, vẫn là không với tới, phát ra âm thanh không kiên nhẫn.
Lạt mềm buộc chặt?
Châm dầu vào lửa?
Ai nói Lam Vong Cơ y không hiểu mấy chuyện này?
Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu, gương mặt cọ vào lá khô rơi rụng trên mặt đất, thân mình cựa quậy một trận, không yên.
Lam Vong Cơ vẫn không hôn hắn, một bàn tay vòng trên eo hắn xoa nắn với lực đạo vừa phải. Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng thở dốc, phát ra âm thanh dễ nghe.
Lam Vong Cơ xoa nắn một hồi, lại không xoa nắn nữa. Nguỵ Vô Tiện bất mãn
càu nhàu vài tiếng, cúi đầu, nhìn thấy bàn tay để bên hông hắn như thể
không có việc gì. Nguỵ Vô Tiện lấy bàn tay đó đặt lên bụng mình, sau đó
nhìn Lam Vong Cơ, tựa như chờ mong điều gì đó.
Lam Vong Cơ dời cái tay đó đi.
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, làm như không thể hiểu nổi. Nắm cổ áo y lôi kéo
một trận, hai tay vòng lấy eo y, ôm y kéo về phía mình.
Vẫn không suy suyển một chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!