Nguỵ Vô Tiện một thân bạch y bay bay, ngâm nga khúc nhạc, Trần Tình trên tay gõ nhịp, tiêu dao tự tại mà rong chơi một hồi. Đi đến một mảnh rừng gió thổi nhè nhẹ ấm áp, nhảy bám vào một cành cây, nhẹ nhàng đu mình
lên, nằm trên một nhánh cây có thể đỡ được hắn, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Tình cảnh này, phảng phất như cách một đời.
Một bóng người mặc bạch y dường như dừng lại một chút, chợt chậm rãi đến gần.
Nguỵ Vô Tiện đôi mắt còn chưa mở, chĩa một đầu cây sáo trúc sơn màu đen bóng vào ngực người mới tới, tua rua đỏ tươi đầy mê hoặc quấn quanh cổ tay
được che phủ bởi tay áo có thêu hoạ tiết vân văn, khoé miệng cong lên:
"Các hạ không đi vào khu vực săn bắn trảm yêu trừ ma, phô diễn thân thủ, lại lén đi theo sau Nguỵ mỗ, có ý đồ gây rối gì?"
Người tới làm như thờ ơ.
Nguỵ Vô Tiện chậc chậc hai tiếng, lật mặt nạ lên, lộ ra khuôn mặt mắt ngọc
mày ngài tươi cười, không có ý tốt nói: "Hàm Quang Quân, bọn Tư Truy
Cảnh Nghi lần đầu tiên tham gia đi săn, đều mong ngóng đợi ngươi đến trợ uy cho bọn chúng đó, ngươi lại ở đây theo ta chơi bời lêu lổng, không
có chí tiến thủ, thật sự tốt hay sao?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Có huynh trưởng dẫn đi là được rồi".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân hiện giờ lười biếng trốn việc cũng không
cần nói dối luôn ha, hay là đi theo lăn lộn cùng với Nguỵ mỗ ta nhiều
quá, nên hư hỏng rồi?"
Lam Vong Cơ nheo nheo mắt, khiêm tốn thụ giáo: "Vậy nên thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nếu Hàm Quang Quân không muốn tự mình động thủ, thì ta
đây sẽ giúp ngươi một chút vậy. Nguỵ mỗ hiện giờ mặc giáo phục nhà các
ngưoi, thì chính là người của nhà các ngươi, đương nhiên sẽ góp một phần sức lực".
Sắc mặt Lam Vong Cơ khẽ biến đổi, nâng tay lên, giữ
lại cây sáo đã đưa tới bên môi hắn, nhẹ giọng nói: "Không thể, bại lộ
thân phận".
Nguỵ Vô Tiện không hiểu, ngay sau đó bừng tỉnh, tròng mắt đảo một cái, nói: "Hoá ra Hàm Quang Quân là sợ ta bại lộ thân phận, cho nên một tấc cũng không rời theo sát ta. Cũng phải, đường đường Cô
Tô Lam thị, nếu để người ta biết mang theo một người tà ma ngoại đạo,
tiếng xấu rành rành trà trộn vào khu vực săn bắn, nếu người này còn ra
tay cuồng vọng giống lần trước, một hơi giành lấy một phần ba con mồi,
để cho người khác trở về tay không, vô cùng mất mặt mũi, gây ra một trận phong ba lớn, thì làm sao giải thích với bách gia?"
Lam Vong Cơ khẽ thở dài một tiếng: "Ngươi biết ý ta đều không phải là như vậy".
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc, "Ta biết mà. Lam Trạm, ngươi xem ta bây giờ quy
củ nề nếp, lại ăn mặc một thân giáo phục này, một thanh niên rất tốt
thanh thanh sảng sảng, giống người nhà các ngươi hay không?"
Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn một hồi, trên mặt hình như có gợn sóng thoáng qua.
Nguỵ Vô Tiện nghiêng nghiêng đầu, như suy tư gì, "Không đúng, còn thiếu cái
gì đó..." Ánh mắt quét qua một lượt trên mặt Lam Vong Cơ, bỗng nhiên, ra tay nhanh như chớp, Lam Vong Cơ chưa kịp phản ứng, trên trán đã thấy
mát lạnh, nhìn kỹ lại, mạt ngạch đã bị Nguỵ Vô Tiện cầm trong tay.
"Nguỵ Anh..." chỉ cần ở bên cạnh người này, mạt ngạch của Lam Trạm cho dù cột chặt đến đâu, cũng sẽ bị một đôi tay xảo quyệt thường xuyên chiếu cố,
không còn an phận ở yên trên đầu y nữa, y nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt
trách cứ.
Ai ngờ, Nguỵ Vô Tiện lần này không chỉ có đoạt lấy, còn không chút khách khí cột lên cho mình, trong tích tắc, thân hình làm ra vẻ ưỡn thẳng ngực, tuy nỗ lực bày ra tư thế ngồi nghiêm chỉnh trên cành cây, nhưng cho dù làm thế nào cũng không ra được phong thái quy phạm
của Cô Tô Lam thị, mạt ngạch trắng tinh cột bên trên đôi lông mày nhướng lên của hắn, mi mắt cong cong, cất giấu một tia tự tại thoải mái trời
sinh, nụ cười trên môi, vẻ vui sướng không che không giấu cứ thế tràn
ra.
Bỗng nhiên, gió thổi lên khắp xung quanh, hai dải lụa bay phất phơ giữa thái dương hắn, cùng với theo suối tóc đen.
Đột nhiên cánh tay bị người nọ chụp lấy, Nguỵ Vô Tiện lấy làm lạ kêu lên: "Lam, Lam Trạm?"
Ngực Lam Vong Cơ hơi hơi phập phồng, thần sắc có chút không được tự nhiên,
mắt điếc tai ngơ đối với mấy tiếng phản đối của Nguỵ Vô Tiện, giọng nói
trở nên khàn khàn: "Nguỵ Anh... ngươi có biết, thế này là ý nghĩa gì?"
Nguỵ Vô Tiện há miệng thở dốc, làm như bị doạ đến không nói ra lời, "Ý... ý nghĩa gì? Ta..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!