Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao luôn luôn dùng bộ mặt ôn hoà đối đãi với
mọi người, tiếng hét này, lại còn là tiếng hét mang hàm ý cứng rắn xưa
nay chưa từng có, mọi người ở đây nhất thời cả kinh, chỉ thấy gã dịu vẻ
mặt xuống, trấn tĩnh tự nhiên nói: "Nguỵ công tử, xin hỏi, những hoả thi đó, là do ngươi triệu hồi tới?"
Câu hỏi này vừa được hỏi ra một
cách thẳng thắn như thế, giống như một nhát roi lạnh lùng, quất cho đầu
óc đang mơ màng của mọi người tỉnh táo lại ngay lập tức.
Một
người phản ứng lại ngay: "Đúng vậy! Những hoả thi này không phải là
ngươi triệu ra hay sao, ngươi đi cứu ai chứ, quá nửa là muốn nhân cơ hội để chạy trốn!!"
Kim Quang Dao liếc mắt ra hiệu, tu sĩ Kim gia
sôi nổi tầng tầng lớp lớp bao quanh Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, một vị
tu sĩ nhìn thấy các nhà còn lại vẫn còn chưa phản ứng gì, không khỏi sốt ruột giậm chân: "Các ngươi còn thất thần làm gì! Hung thủ giết người đã ở đây, các ngươi mà để hắn chạy, thì cả ngọn núi này sợ là sẽ bị những
hoả thi do hắn thao túng đó tàn sát, ta và các ngươi chẳng thể sống sót
một ai!!"
Vừa dứt lời, tu sĩ các thế gia như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, vòng bao vây lập tức dày thêm mấy lớp.
Lửa giận hỗn loạn trong ngực Nguỵ Vô Tiện: "Các ngươi điên rồi hả?!! Kim
thiếu phu nhân là sư tỷ của ta, chẳng lẽ ta lại hại tính mạng của nàng
hay sao!!"
Một người cười nhạo nói: "Buồn cười, Di Lăng Lão Tổ đã bị Vân Mộng Giang thị đuổi ra khỏi nhà từ lâu, ngươi như con chó nhà có tang, ghi hận trong lòng, lấy oán trả ơn, muốn hại sư tỷ đồng môn, có
gì mà không thể?!!"
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện sắp phun lửa ra tới nơi: "Ngươi!!"
"Hắn sẽ không!"
Đám đông kích động quay phắt đầu lại, thì thấy Giang Trừng đang siết chặt
nắm tay một cách gấp gáp, "Liễm Phương Tôn, hắn sẽ không hại sư tỷ của
ta, các ngươi thả hắn ra, chúng ta nhanh chóng đi cứu người!" Sự cố đột
ngột phát sinh giống như một cú huých, đập cho Giang Trừng tỉnh táo lại, nhất thời không màng đến danh dự gia tộc cũng như những biểu hiện giả
dối nhằm duy trì sự xa cách lâu nay với Nguỵ Vô Tiện, buột miệng thốt
ra.
Kim Quang Dao quay đầu dặn dò một thủ hạ việc cứu người,
người nọ nhận lệnh ngự kiếm rời đi, xong, gã phất ống tay áo, cúi người
hành lễ với Giang Trừng, nói: "Giang tông chủ nhớ tình cảm cũ, dùng lòng nhân nghĩa để suy đoán, nhưng sự việc liên quan đến an nguy tính mạng
của phụ huynh ta, thứ lỗi cho ta không thể không cẩn thận".
"Cẩn
thận?" Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện phóng ra tia nhìn lạnh lùng, hắn chưa nghĩ
ra ở đây Kim Quang Dao sắm vai trò nào, có ý đồ gì, nói: "Liễm Phương
Tôn rốt cuộc muốn như thế nào?" Một tay hắn nắm Trần Tình, giọng điệu âm trầm, rõ ràng có ý uy hiếp, tu sĩ bên người Kim Quang Dao như gặp đại
địch, gào lên: "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi muốn làm gì Liễm Phương Tôn! Buông
Trần Tình ra!"
"A Dao! Nguỵ công tử! Từ từ đã!" Một thân ảnh mặc
bạch y nhảy ra từ trong rừng, theo sau là người của Lam thị, chính là
Lam Hi Thần.
Thấy thật lâu cũng chưa thể động thủ, có người gấp
gáp nói: "Hàm Quang Quân, Trạch Vu Quân, Cô Tô Lam thị các người xưa nay khinh thường làm bạn với gian tà, tại sao hôm nay lại nhiều lần qua lại với Di Lăng Lão Tổ tội ác đầy người như thế?"
Lam Hi Thần nói:
"Xin chư vị tạm thời đừng nóng nảy, trong chuyện này chắc chắn có hiểu
lầm gì đó. A Dao, vì sao ngươi cũng bốc đồng như thế?"
Kim Quang
Dao thấy Lam Hi Thần tự mình ra mặt hoà giải, sắc mặt thoáng dịu xuống,
nhưng giọng điệu không có ý nhượng bộ: "Nhị ca, ta không hành động bốc
đồng, chỉ là Nguỵ công tử thật sự có hiềm nghi khá lớn, nếu ta tuỳ tiện
thả hắn đi, không chỉ vô trách nhiệm đối với các thế gia tham gia hội
săn bắn, mà đối với cố Tào tông chủ và tông môn cũng không công bằng,
càng là không màng đến phụ thân và huynh đệ vốn đang bị vây khốn trong
nguy hiểm của ta. Nhị ca, đây là ta cẩn thận, chứ không phải bốc đồng".
Một loạt lời nói này được sắp xếp kín kẽ không chút sơ hở, Nguỵ Vô Tiện
nghe mà lỗ ta giật giật. Nếu không phải tình thế cấp bách, trong lòng
hắn như có lửa đốt, thì thật ra hắn muốn lắng nghe kỹ càng một chút, cái vị Kim Quang Dao thâm tàng bất lộ này, người đã dùng công sức nhiều năm liên tiếp bò lên từ một đứa con riêng bị Kim Quang Thiện xem thường
không thừa nhận, bò thẳng đến vị trí Tam Tôn như hiện giờ, nhẫn nhịn đến hôm nay, là rốt cuộc muốn lộ ra cái đuôi dã tâm gì, hắn loáng thoáng
cảm thấy, những hoạt động trong bóng tối của người này, cùng với đủ loại chuyện bất ngờ trùng hợp xảy ra hôm nay đã đến lúc thể hiện rồi.
Lam Hi Thần khẽ thở dài một hơi, nói: "Ta biết trên người của ngươi gánh
vác trách nhiệm quan trọng, chỉ là hiện giờ cứu người quan trọng, không
nên đấu đao kiếm với nhau, phát sinh thêm chuyện. Hơn nữa vị Nguỵ công
tử này, vẫn luôn ở cùng với xá đệ Vong Cơ, nếu hắn muốn hại người, thứ
cho ta nói thẳng, xá đệ không đến mức ngu dốt như thế, ngay cả thủ pháp
hại người cũng không nhìn ra, tuy ngươi không tin Nguỵ công tử, thì cũng nên tin tưởng thái độ làm người và phán đoán của xá đệ mới phải".
Kim Quang Dao nhẹ nhàng cười, giọng điệu hết sức nhu hoà, nhưng từng chữ
như châu ngọc: "Chuyện này ta cũng đang nghi ngờ á, Nhị ca, Hàm Quang
Quân xưa nay hành sự chính tà rõ ràng, ghét ác như thù, dứt khoát sẽ
không qua lại với nhân vật gây tranh cãi... tới mức độ như Nguỵ công tử
đây. Ngươi nói Hàm Quang Quân vẫn luôn ở cùng với Nguỵ công tử, chuyện
này ta thật sự không nghi ngờ, dù sau, mấy ngày nay mọi người cũng nhìn
thấy, Hàm Quang Quân và Nguỵ công tử gần như như hình với bóng, giao
tình rất là không tầm thường ấy nhỉ..."
Những lời này đều có ý ám chỉ, ngấm ngầm hại người, ai nghe qua cũng âm thầm cân nhắc. Từ lúc lên tiếng bảo vệ mới vừa rồi, thanh danh xưa nay hoàn mỹ không nhiễm một
hạt bụi của Lam Vong Cơ, trong mắt mọi người đã dính một vết nhơ đáng
ngờ, lúc này Kim Quang Dao lại thêm củi quạt gió nhắc nhở một chút, rõ
ràng tính toán gom y và Nguỵ Vô Tiện vào một chỗ, hoàn toàn kéo xuống
vũng nước đục tệ hại, cùng chung rắc rối.
Nhìn những ánh mắt ngờ
vực, khinh thường, thống hận đã từng nhắm vào người hắn, ép hắn bước lên cây cầu độc mộc tối tăm, hiện giờ tất cả đều hướng đến trên người Lam
Vong Cơ, muốn y phải chịu đựng một lần những ngược đãi và ánh mắt lạnh
lùng mà hắn từng phải chịu, hô hấp của Nguỵ Vô Tiện lập tức run rẩy lên, không khỏi đưa tay đẩy Lam Vong Cơ thật mạnh, dựng lên một bức tường vô hình ở khoảng trống giữa hai người, phân chia khoảng cách, hắn lạnh
lùng thốt lên: "Việc này không liên quan gì đến Hàm Quang Quân, ngươi
muốn hoài nghi thì cứ hoài nghi ta, đừng liên luỵ người vô tội".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!