TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Hôm nay đã quá muộn rồi, Thu Diệc Diệu lo hai cái tên dở hơi Trần Gia Huy và Từ Thành lúc trèo tường về lại lật không được, vậy nên mới để cho hai người ở lại nhà của cậu một đêm.
"Có phiền lắm không?" Từ Thành nhìn Thu Diệc Diệu bị quấn băng gạc, vênh mặt hất cằm đứng ở một bên sai khiến, chỉ huy Khương Nặc trải ga giường nên mới do dự hỏi.
"Không phiền đâu." Thu Diệc Diệu vung tay lên.
Từ Thành: "..." Ngài thì không phiền rồi, dù sao cũng không phải tự mình làm việc.
Thu Diệc Diệu lén kéo Trần Gia Huy sang một bên, "Vừa mới hẹn hò thì ngày hôm sau đã cùng nhau lên giường.
Thế nào? Anh em đã sắp xếp hết cho cậu rồi đấy, phòng cách âm cũng tốt, ga trải giường này thì cứ tuỳ ý đi, làm xong thì trong tủ quần áo vẫn còn có bộ mới, biết chưa?
Trần Gia Huy bị cậu nói cho mặt đỏ tai hồng, "Thu Thu, cậu đừng nói nữa mà..."
Thu Diệc Diệu nghiêm túc, "Anh đây đang lo liệu chuyện đại sự trong đời cho cậu đấy."
Trần Gia Huy cố ý nói, "Phòng của Khương ca bị bọn tôi chiếm rồi, cậu ấy ngủ như thế nào đây?"
Thu Diệc Diệu không hề nghĩ ngợi, "Ngủ với tôi chứ sao?"
Trần Gia Huy: "Vậy hai người có hẹn hò hay không mà đã ngủ với nhau rồi..."
Thu Diệc Diệu: "Nói cái gì vậy hả, anh em ngủ cùng nhau và tình nhân ngủ cùng nhau thì có thể giống nhau được sao?"
Trần Gia Huy thở dài: "Chúng ta là anh em mà."
Thu Diệc Diệu không thể hiểu được, dùng ánh mắt thiểu năng nhìn cậu, "Đúng rồi."
Trần Gia Huy: "Vậy tại sao chúng ta lại không ngủ với nhau chứ?"
Thu Diệc Diệu: "Chẳng phải là không có cơ hội ư?"
Trần Gia Huy nhắc nhở cậu, "Có mà, trước đây lúc làm bài thi không được tớ đã bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, ngủ ở nhà của cậu, cậu cũng có cho tớ lên giường cùng với cậu đâu."
Thu Diệc Diệu: "..." Suy nghĩ lại thì dường như đúng thật là đã có chuyện như vậy.
Cậu có thói quen sạch sẽ, không thích để cho người khác lên giường mình, hôm ấy chỉ ôm chăn gối trải xuống mặt đất để Trần Gia Huy ngủ.
Khương Nặc ở bên kia chuẩn bị giường đệm xong xuôi, Thu Diệc Diệu đẩy Trần Gia Huy và Từ Thành vào phòng rồi lôi Khương Nặc ra ngoài, dứt khoát lưu loát đóng cửa lại.
"Khoá chặt đi!" Thu Diệc Diệu vỗ tay.
"Làm gì thế?" Khương Nặc nhìn gương mặt hả hê đắc ý của Thu Diệc Diệu, cảm thấy người này thật sự quá đáng yêu nên đôi mắt hắn hơi cong.
"Cậu không biết đâu." Thu Diệc Diệu lôi Khương Nặc đi nhanh hơn hai bước, vừa cách xa khỏi phòng một chút đã không chờ nổi, cậu lấy cái tin vừa được xác nhận kia tung ra hết không còn một mảnh, "Hai người bọn họ hẹn hò rồi!"
Người nào đó đã quên mất mình vừa thề như thế nào.
Khương Nặc mỉm cười nhìn cậu, "Tớ biết rồi."
"Cậu biết hả?!" Thu Diệc Diệu bởi vì kinh ngạc nên không cẩn thận kêu hơi lớn tiếng, nhanh chóng che lại miệng mình.
"Vừa rồi tớ cũng có hỏi Từ Thành." Khương Nặc bảo.
Thu Diệc Diệu ngay lập tức có hơi nhụt chí, khó chịu.
Ban nãy cậu còn nghĩ rằng chỉ có thông minh và nhân tài siêu trí tuệ như cậu mới có thể nhìn ra được manh mối giữa hai người kia.
Khương Nặc nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cậu nên mở to mắt nói dối, "Là do Từ Thành chủ động nói với tớ."
"Tớ biết ngay mà!" Vì thế Thu Diệc Diệu lấy ngay lại được dáng vẻ tràn đầy đắc ý kia, ngân nga đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Khương Nặc hầu hạ Thu Diệc Diệu rửa mặt xong mới tự mình tắm rửa một lát rồi lên giường, lúc này trời đã rất khuya.
Hắn ngựa quen đường cũ mò vào ổ chăn của Thu Diệc Diệu.
Người cuốn ở trong chăn buồn ngủ nên mông lung hừ một tiếng, đưa lưng về phía hắn, "Ai cho cậu lên giường của tớ?"
"Vậy tớ đi đâu?" Giọng nói trầm của Khương Nặc trong đêm tối rất có từ tính, tay hắn cẩn thận vòng qua cánh tay bị thương của cậu, giống như tối hôm qua mà ôm lấy cậu.
Giuờng đã lớn hơn, rõ ràng không cần chen chúc với nhau cũng có thể nằm được, nhưng Khuơng Nặc lại rất tự nhiên đặt cánh tay lên eo của Thu Diệc Diệu.
"Ưm...!cậu ra sô pha đi..
" Tuy Thu Diệc Diệu nói như vậy nhưng lại không đẩy cánh tay của Khương Nặc ra.
Chứng tỏ là cậu cũng không phản cảm.
Khương Nặc càng thêm yên tâm lớn mật mà tiếp tục ôm lấy cậu.
"Cậu cũng tàn nhẫn quá rồi, hầu hạ cậu rửa mặt và thay quần áo xong lại còn muốn đuổi tớ đi."
"Vậy thì thưởng cho cậu ở đây ngủ một đêm...!tớ muốn ngủ rồi, đừng nói chuyện với tớ nữa."
Hắn luôn cảm thấy tại sao khi nói những lời này giọng điệu của Thu Diệc Diệu lại có chút mềm mại? Trong không khí ngọt ngào có thể nghe ra được rằng đối phương thật sự rất thích ngủ chung với hắn.
"Được, chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon..."
Khương Nặc lắng nghe hơi thở của người trong lồng ngực dần dần thả chậm thì biết cậu đã ngủ rồi.
Thu Diệc Diệu ngủ rất an tĩnh, điều duy nhất giúp có thể nhận biết được là cậu đã ngủ hay vẫn còn thức, đại khái là do tiết tấu của hô hấp.
Hắn dịch về phía Thu Diệc Diệu để tới gần với cậu hơn.
Hắn ngửi được trên cơ thể của thiếu niên mang mùi thơm nhàn nhạt, hệt như là vị của sữa bò.
Nhưng nhất định không thể nói cho cậu biết được, nếu mà cậu biết chuyện này thì chắc chắn sẽ không vui, cảm thấy rằng bản thân mình chưa đủ ngầu.
Thu Diệc Diệu mãi mãi là anh trai siêu ngầu.
Khương Nặc nghĩ đến đây, mỉm cười.
Chỉ là không biết anh trai siêu ngầu này khi nào thì mới chịu rung động một chút, hắn đã tỏ bày rõ ràng đến vậy rồi mà.
Khương Nặc thật ra rất hâm mộ Từ Thành và Trần Gia Huy, tuy là tình yêu ngầm nhưng nói thế nào thì cũng được xem là đã tu thành chính quả.
Nếu nói tình yêu thời học sinh là cảnh xuân dưới bóng cây, bí ẩn nhưng mọi người đều biết thì khi đã thêm yếu tố đồng tính vào, nó sẽ trở thành côn trùng trong hốc cây, bò ra phơi nắng cũng phải chịu nguy hiểm rằng sẽ bị chim cắp lấy.
Gia đình của Thu Diệc Diệu nổi danh hiển hách, ba mẹ lại cường thế hơn những người bình thường.
Không biết nếu như tình yêu thầm kín say đắm của bọn họ phơi bày dưới ánh nắng thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Mà chính bản thân hắn, bỏ qua một thân nợ nần chồng chất cùng với việc bị người ta lấy đi hết những gì hắn có, hắn chẳng còn gì nữa, hắn không có được điều kiện ngang với Thu Diệc Diệu.
Tình yêu đồng tính ở thời này vẫn còn chưa được hầu hết mọi người chấp nhận, hắn có thể bảo vệ tốt cho người yêu của mình không?
Ban đêm yên tĩnh, thiếu niên giẫm lên ánh trăng, chân nhẹ nhàng xuống giường đi tới trước bàn học.
Ngày hôm sau Từ Thành và Trần Gia Huy dậy rất sớm để đi học, Thu Diệc Diệu mang một đầu tóc bù xù, lười nhác xỏ dép lê tiễn bọn họ ra đến tận cửa.
Bạn đang đọc bộ truyện Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy, truyện Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy , đọc truyện Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy full , Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy full , Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy chương mới