TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Phương Mặc Phi trừng mắt thật lâu, có chút không thở nổi.
Mà điểm Vân Dương thấy buồn cười chính là, vị Phương đại kiếm khách này, thế mà trừng tròng mắt tới hôn mê bất tỉnh.Thân thể của hắn dù sao cũng quá hư nhược.
Lại chịu nỗi khiếp sợ mãnh liệt, tinh thần chịu đựng không được.
Cho nên ngất đi...“Vì cái gì khi gặp mặt nhau lại như thế này a, cũng phải chờ một chút cho ta chiếm chút ưu thế chứ?” Vân Dương lầm bầm nói.Phương Mặc Phi bị dọa ngất, tại thời điểm không thể động đậy, lão muốn dùng trí tuệ của mình tra ra thân phận của Vân Dương.
Mà khi đó Vân Dương cũng muốn dùng ưu thế tâm lý áp đảo lão!Trong viện.Kế Linh đã mang theo Ngân Nguyệt Thiên Lang đi ra.
Ngân Nguyệt Thiên Lang nhỏ bé toàn thân tuyết trắng, hấp tấp đi theo sau nàng, đi được vài bước lại té.Hiển nhiên đã đối với nàng rất ỷ lại.“Những thế gia đệ tử này, quả nhiên bất phàm.” Vân Dương đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ: “Chỉ một đêm công phu, liền để chô Ngân Nguyệt Thiên Lang có tiếng kiệt ngạo bất tuần quy phục.”“Vân Dương!” Kế Linh trong sân hô: “Ngươi mấy con mèo này có gì đó quái lạ a.”Vân Dương nhìn trong viện, con Ngân Nguyệt Thiên Lang đang sợ hãi rụt rè nhìn bốn con Thôn Thiên Báo, không khỏi khóe miệng co giật một chút.Vân Dương ra ngoài.Nhìn Kế Linh tâm trạng đã trở lại bình thường, Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt.
Hắn có thể cảm giác được, Kế Linh trong đoạn thời gian này, có chút biến đổi.Đó là một loại xa cách như có như không.Xa cách của hai thế giới...Vân Dương cười thầm trong lòng, mặt ngoài lại làm vẻ không có chuyện gì xảy ra, nói: “Làm sao?”“Sói của ta vì sao không dám đi qua?” Kế Linh hỏi.“Sói là động vật quần cư, quen thuộc hoạt động bầy đàn, đứa nhỏ này không có đồng bạn, chưa từng chiến đấu qua, khi đối mặt với năm con mèo hình thể không sai biệt lắm với nó, dám tới mới là lạ.” Vân Dương liếc mắt.“Vậy ngươi dự định giúp ta đoạt thắng lợi thế nào?” Kế Linh hỏi.“Đó là bí mật.” Vân Dương uể oải nói: “Ta chỉ cam đoan ngươi thắng lợi là được rồi.
Còn nữa...!Ngươi cũng phải cam đoan, đáp ứng chuyện của ta, không thể nuốt lời.”Kế Linh trợn trắng mắt, nói: “Ngươi đúng là quỷ hẹp hòi.
Đi, ta tất nhiên nhớ kỹ!”Vân Dương nhìn Tiểu Ngân Nguyệt Thiên Lang, ngồi xổm người xuống, vẫy tay với nó nói: “Tiểu gia hỏa, tới đây nào.”“Nó cũng không nghe ngươi dễ dàng như vậy đâu.” Kế Linh cười cười: “Hôm qua ta phải cực khỗ...”Nàng còn chưa nói xong câu này, đột nhiên trợn mắt há hốc mồm.Chỉ thấy con Ngân Nguyệt Thiên Lang kia đột nhiên bỗng nhiên đứng thẳng người dậy, nhìn Vân Dương, cái đuôi thế mà vểnh lên, lắc lư giống như chó.
Lập tức, giống lao tới giống như mũi tên về phía Vân Dương.Trong miệng nó còn phát ra tiếng ô ô hưng phấn.Kế Linh ngốc trệ.Chuyện này cũng quá khinh người đi!Chính mình thiên tân vạn khổ nịnh nọt nó, ngay cả linh dược *áp đáy hòm cũng đã lấy ra, mục đích cũng chỉ để tiểu gia hỏa này thân với nàng hơn một chút.*ở đây có nghĩa là vật rất quý.Không ngờ, tên này chỉ ngoắc ngoắc ngón tay thôi, mà tiểu gia hỏa này đã vui mừng hớn hở giống như nhìn thấy mẹ ruột mà chạy tới.Còn chút thiên lý nào trên đời này nữa hay không đây a!Chỉ thấy Vân Dương ôm Ngân Nguyệt Thiên Lang, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó.
Sau đó uỵch một phát, đem thân thể nho nhỏ của nó lật lên, tay chỉ nắm chân trái của nó treo lủng lẳng trên không trung.Thế mà còn lắc lư nữa.“Ngươi muốn làm gì!” Kế Linh hét lên một tiếng, muốn xông tới.
Nó chỉ là ấu thú mà ngươi dám đùa như vậy? Dùng sức lớn hơn một chút liền có thể giết chết...Nhưng trái lại nàng chỉ nhìn thấy tiểu Ngân Nguyệt Thiên Lang đang hưng phấn tru lên ngao ô ngao ô, thế mà lắc đầu vẫy đuôi trông có vẻ khoái hoạt cực kỳ.Vân Dương ném nó đi, thân thể nho nhỏ tựa như một cái tú cầu bay lên không trung, tay phải duỗi ra, lại bắt lấy chân phải của nó...Kế Linh: “...”Một trái tú cầu đang tung bay trên không trung, chân trái...Lại bay...!Tới chân phải...Lại bay...!Gáy...Kế Linh cơ hồ muốn phát điên, đây là sói a! Không phải mèo! Ngươi nắm lấy da phần gáy của nó quăng lên như vậy có chút ý tứ sao?Kế Linh thậm chí nghe được rõ ràng, xương cốt trên người con sói đang vang lên rắc rắc.“Sói con của ta...” Kế Linh đau lòng hốc mắt đều đã đỏ lên.Cuối cùng, nàng nhìn thấy Vân Dương quăng con sói lên, lần này hắn nắm cái đuôi của nó, hung hăng xoay mấy vòng, sói con kêu to, hưng phấn tới độ khoa tay múa chân.
Bốn chi tuyết trắng khua loạn.Hổ hổ sinh phong!“Vân Dương!” Kế Linh không thể nhịn được nữa: “Ngươi lấy sói của ta chơi gánh xiếc a?”Vân Dương quay đầu cười một tiếng: “Ngươi không thấy được tiểu gia hỏa này cao hứng tới phát điên rồi hay sao?”Kế Linh: “...”“Tốt.” Vân Dương nói: “Đem tiểu gia hỏa này giao cho ta hai ngày, hai ngày sau liền có thể để cho ngươi đi dự thi.
Đến lúc đó nếu ngươi không thắng được, ngươi muốn ta làm gì cũng được.
Đương nhiên, nếu như ngươi thắng, thì phải đáp ứng điều kiện của ta.”Kế Linh không nhịn được thở dài: “Ngươi liền nhất định phải đem điều kiện này điều kiện nọ treo bên miệng a?”Vân Dương cười híp mắt nói: “Làm người, nên thực tế một chút sẽ tốt hơn.”Kế Linh dường như có điều suy nghĩ.Thật lâu, nàng ôm Thiên Huyễn Linh Hầu trở về phòng.Vân Dương cười híp mắt ôm sói con đi vào phòng.Sờ đầu nó nói: “Ta biết tiểu gia hỏa ngươi nghe hiểu được tiếng của ta, ân, chính là như vậy, hôm nay chơi vui như vậy...!Nếu ngươi giúp cho chủ nhân của ngươi chiến thắng, sau khi trở về ta sẽ chơi với ngươi lần nữa, làm tốt sẽ ban thưởng.
Hiểu chưa?”Ánh mắt con sói sáng lấp lánh nhìn hắn vẩy vẩy cái đuôi.“Không hiểu?”Sắc mặt Vân Dương tối đen, nắm chặt gáy của con sói nhấc lên, nói: “Nghe hiểu không? Thắng liền xách mi lên một một lần.
Đã hiểu chứ?”Ánh mắt nó long lanh chớp chớp hai lần, đột nhiên nâng lên chân trái, thẳng tắp giơ lên.
Lại nâng lên chân phải, giơ lên, sau đó hai chân sau, lần lượt giơ lên.
Xoay người, dùng cái mông hướng phía Vân Dương, cái đuôi nhổng lên thật cao.Sau đó buông xuống, nhảy nhảy rạo rực, ra hiệu bị tung hứng rất vui, sau đó dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “...?”“Đúng!” Vân Dương xạm mặt lại.“Ngao ô...” Sói con phát ra tiếng tru non nớt.Điều kiện đã thành.Vân Dương nhẹ nhàng thở ra.
Trí thông minh của Huyền thú quả nhiên không thấp.Bất quá...!Con Ngân Nguyệt Thiên Lang này trí tuệ cũng có chút vượt quá dự đoán của hắn.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngã Thị Chí Tôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngã Thị Chí Tôn, truyện Ngã Thị Chí Tôn , đọc truyện Ngã Thị Chí Tôn full , Ngã Thị Chí Tôn full , Ngã Thị Chí Tôn chương mới