Hoắc Vi Vũ lại uống say. Cô nằm dài trên bàn, cụp đôi mắt xinh đẹp nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly rượu, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ.
Bỗng lúc này, ngoài cửa có tiếng ồn ào khác thường.
Chủ Câu lạc bộ ít khi xuất hiện nay lại vội vàng chạy xuống với vẻ căng thẳng. Ông ta khom người, đích thân mở cửa rồi đứng sang bên cạnh, đón chào người tới bằng nét mặt đầy cung kính.
Sau đó, tám người đàn ông mặt mũi vô cảm mặc đồ đen bước vào, đứng thành hai hàng ngay ngắn tạo thành lối đi ở chính giữa.
Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn bước vào, do đang đứng ngược sáng nên trông như đang bước trên ánh hào quang rực rỡ. Hắn bước đi rất ung dung, vẻ mặt lạnh lùng, mái tóc ngắn làm nổi bật gương mặt cương nghị điển trai.
Từ khi hắn bước vào, Câu lạc bộ bỗng lạnh lẽo đi nhiều, như thể bầu không khí thay đổi vì hắn vậy.
Lúc hắn đi qua đại sảnh, vài cô gái đang ngồi buôn chuyện vừa nhìn thoáng qua đã chết mê chết mệt.
"Cố Hạo Đình, Cố Hạo Đình kìa." Có cô kích động vỗ người bên cạnh.
"Đấy là người đứng đầu danh sách những người giàu có đấy, người thật còn đẹp trai hơn trên tivi, tạp chí nữa. Tôi nghe nói anh ấy được Tổng thống phong Vương vị, không những có quân đội, căn cứ riêng mà còn chính quyền riêng nữa, là vị vương có một không hai trong lịch sử đó." Cô gái nọ reo lên sung sướng.
"Ai được lọt vào mắt xanh của anh ấy, đảm bảo nằm mơ cũng phải tỉnh dậy vì sung sướng. Tôi mà được ở cạnh anh ấy dù một ngày thôi thì chết cũng không tiếc."
Hoắc Vi Vũ nghe đám con gái quanh mình bàn tán. Lúc nghe thấy tên Cố Hạo Đình, cô nhếch môi cười giễu, ánh mắt lại ngày càng lạnh lẽo.
Nếu như bọn họ biết ba người vợ chưa cưới của Cố Hạo Đình đều chết sạch, chẳng biết có còn mê cái mã đẹp trai ấy nữa không?
Tình yêu đáng quý thật đấy nhưng mạng sống còn đáng giá hơn nhiều!
Hoắc Vi Vũ lại nhớ ra mình cũng sắp trở thành cô vợ chưa cưới xấu số thứ tư của tên kia, cho nên cực kì khó chịu. Cô bèn nốc một hơi cạn ly rượu.
Mà uống nhiều rượu lại buồn đi vệ sinh. Thế là Hoắc Vi Vũ chống mặt bàn đứng dậy rồi lảo đảo đi về phía toilet.
Hoắc Vi Vũ cười khẽ, cất giọng ghét bỏ: "Có đẹp đẽ gì đâu chứ. Chỉ lớn hơn một chút thôi, điều quan trọng không nằm ở kích cỡ, tôi cũng có mà." Nói rồi cô vén váy lên, moi móc ở chỗ đấy nhưng mãi không được gì.
Cố Hạo Đình nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ sắc bén, lạnh lùng. "Rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu rượu rồi?"
"Rượu?" Hoắc Vi Vũ chợt tỉnh ra. "Tôi cứ thắc mắc tại sao không lấy được, thì ra do quên cởi quần."
Cố Hạo Đình cạn lời.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!