Hoắc Vi Vũ quăng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trung tá Thượng.
Trung tá Thượng giật nảy mình nói với cô: "Sau này tôi không dám thế nữa đâu. Phu nhân tha thứ cho tôi một lần đi mà."
"Sao lại phải xin lỗi?" Cố Hạo Đình hỏi, trong mắt ánh lên tia nhìn sắc bén.
Trung tá Thượng không biết trốn vào đâu.
"Tôi không nên nói nhiều làm phu nhân giận, sau này tôi nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, nói ít đi, làm nhiều hơn." Trung tá Thượng thề thốt thành khẩn.
"Lần sau mà cậu còn tự làm theo ý mình thì đừng có ở lại bên cạnh tôi nữa." Cố Hạo Đình nói.
"Rõ."
"Ting."
Tiếng thang máy vang lên.
Bà bác ở đối diện đi mua đồ ăn về, thấy đám người dàn trận trước cửa nhà Hoắc Vi Vũ thì hỏi: "Tất cả đều là người nhà của cháu đấy hả?"
Hoắc Vi Vũ lúng túng giải thích: "Đồng nghiệp thôi, bọn họ đều là đồng nghiệp ở công ty cháu ạ."
"Toàn thanh niên trai tráng nhỉ? Hay đó, cháu xem có ai thích hợp thì giới thiệu cho con gái bác với nhé." Bà bác đánh giá từng cậu lính một.
"Vâng." Hoắc Vi Vũ đáp.
Bà bác vào nhà mà vẫn còn hồ nghi.
Hoắc Vi Vũ thở dài, bà bác kia mà còn hỏi thêm thì chắc chắn là cô không bịa nổi nữa.
"Cố Hạo Đình, sau này anh đừng có đến chỗ tôi nữa, hàng xóm xung quanh không chịu nổi mất thôi." Hoắc Vi Vũ phàn nàn.
"Đâu phải bọn họ không chịu được tôi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Nói xong, hắn nhìn sang Trung tá Thượng, ra lệnh: "Bảo bọn họ ẩn náu bớt đi, đừng đứng đây nhiễu dân, hiểu chưa?"
"Rõ." Trung tá Thượng đưa các binh sĩ vào thang máy, sau đó dứt khoát đóng thang lại, đi mất dạng.
Hoắc Vi Vũ câm nín.
Thực ra cô không muốn để Cố Hạo Đình tới đây. Các bà các cô lớn tuổi không thích xem tin tức về quân sự, chứ nhóm thanh niên chỉ cần liếc một cái là sẽ nhận ngay ra Cố Hạo Đình thôi.