TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lúc đầu Kinh Tiểu Lộ do dự, rồi tự cúp điện thoại, bây giờ nàng đã thay đổi tính tình rất nhiều, tính cách cũng không còn ngang bướng và hung dữ như một tiểu thái muội hồi đó, trực tiếp nghỉ học rất không lễ phép, cho nên mới cúp điện thoại và gửi tin nhắn lại.
Dương Minh bình thường rất ít gọi điện cho mình, đều là mình tìm hắn không à, đây là lần đầu tiên. Kinh Tiểu Lộ cúp điện thoại xong, liền hối hận quá trời, sau khi gửi tin xong cầm lấy điện thoại chờ Dương Minh trả lời, không thấy Dương Minh nhắn gì cả nửa ngày, Kinh Tiểu Lộ hối hận đến nổi muốn gọi điện thoại, nhưng mà tin nhắn của Dương Minh rốt cục đã đến, Kinh Tiểu Lộ vội vã mở lên xem.
Thấy Dương Minh nói là đang ở dưới lầu chờ mình, hỏi mình có thể xuống hay không, tim của Kinh Tiểu Lộ rung lên, sắc mặt bừng, giống như là thiếu nữ đi gặp mối tình đầu của mình vậy, trong lòng loan cả lên, không biết tại sao hắn lại tìm mình, và không biết nên làm thế nào nữa? Kinh Tiểu Lộ ngây ngốc nhìn cái điện thoại trong tay, cẩn thận kiểm tra số điện thoại, không sai, đúng là số điện thoại của Dương Minh!
Nhưng mà mình và Dương Minh bây giờ, cũng không có quan hệ thực chất gì cả, chỉ là bạn bè tốt thôi, mà Dương Minh cũng chưa từng chủ động tìm mình, lúc này nên làm sao bây giờ?
Lẽ nào... là bởi vì vừa rồi mình đi từ ký túc xá ra, có vẻ thất hồn, bị Dương Minh nhìn thấy, và được Dương Minh quan tâm? Nghĩ đến đây, trong lòng Kinh Tiểu Lộ liền cảm thấy ngọt ngào, giống như là uống mật ngọt vậy...
Chỉ là, Kinh Tiểu Lộ nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, Kinh Tiểu Lộ cũng không ngu, cái suy nghĩ này rất là kỳ quái, nếu như là Lâm Chỉ Vận, Dương Minh khẳng định sẽ quan tâm, nhưng mà đây là mình mà, mình chỉ là một người bạn của Dương Minh thôi, chỉ là bạn bình thường, Dương Minh không có khả năng quan tâm nhiều đến mình như vậy.
Nghĩ như vậy, Kinh Tiểu Lộ liền có chút buồn chán, có thể là do mình nghĩ quá nhiều... Nhưng mà mặc kệ thế nào, có thể nhìn thấy Dương Minh là tốt rồi, trước cửa ký túc xá hồi nãy, Kinh Tiểu Lộ không có nói nhiều với Dương Minh, tâm tình của nàng không được tốt, vả lại, nguyên nhân quan trọng hơn là, nàng biết Dương Minh đến chờ Lâm Chỉ Vận, và Lâm Chỉ Vận sẽ xuống lầu ngay, nếu như mình quấn quýt lấy Dương Minh, bị Lâm Chỉ Vận nhìn ra cái gì đó, thì rất là không ổn.
Cho nên, Kinh Tiểu Lộ chỉ vội vã nói vài câu với Dương Minh, sau đó liền rời đi, nhưng mà không có nghĩa là Kinh Tiểu Lộ không muốn ở lâu với Dương Minh thêm một chút nữa, bây giờ Dương Minh chủ động tìm nàng, vô luận thế nào thì cũng là một khởi đầu tốt, cho dù gọi mình ra khỏi phòng học chỉ để nói một câu thôi, Kinh Tiểu Lộ cũng cảm thấy có tiến triển hơn rồi.
Nghĩ đến đây, Kinh Tiểu Lộ không khỏi hài lòng, nhưng mà, sao có cảm giác tự tưởng tưởng quá?
Kinh Tiểu Lộ giơ tay lên nói : "Thầy ơi, thân thể của em hơi khó chịu, muốn xin được nghỉ sớm..."
Nữ sinh muốn xin nghỉ học luôn dễ dàng hơn nam sinh, Kinh Tiểu Lộ không kịp nói xong, thì ông thầy đứng lớp liền phất tay, ý bảo Kinh Tiểu Lộ có thể đi.
Có nhiều thầy giáo không dám hỏi vấn đề này, bởi vì trước đó có một thầy giáo vừa mới tốt nghiệp xong, vô cùng hăng hái và tích cực, có một nữ sinh cũng xin nghỉ, nói là thân thể khó chịu, ông thầy này nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra cô nữ sinh này khó chịu ở chổ nào, cho nên không cho phép nghỉ, còn muốn hỏi nguyên nhân, hỏi cô nữ sinh kia, nếu khó chịu, thì rốt cục là khó chịu ở đâu?
Kết quả, cô nữ sinh này nổi giận lên, trước đây xin phép thầy giáo khác nghỉ, đều rất là thuận lợi, nhưng mà ngày hôm nay lại bị cản lại. Hơn nữa, cô nữ sinh này đang rất sốt ruột, mà ông thầy chết tiệt này lại không cho đi, nàng quýnh quáng lên, tức giận quát : "Ông thầy, ở dưới của tôi bị chảy máu, băng vệ sinh đã hết rồi, cần phải thay, tôi cần phải đi gấp! Ông có muốn nhìn không?"
Cái này làm cho ông thầy kia đỏ mặt, từ đó về sau cũng không dám tùy tiện hỏi nguyên nhân xin nghỉ của nữ sinh nữa.
Có vết xe đổ này rồi, những thầy giáo khác cũng thông minh hơn, cũng không thèm quản việc nữ sinh xin nghỉ nữa, vì thế Kinh Tiểu Lộ thuận lợi đi ra khỏi lớp.
Đi xuống lầu, liền nhìn thấy Dương Minh đang đứng ngoài cửa, trông có vẻ thui quạnh khi cơn gió thổi qua, làm cho tim của Kinh Tiểu Lộ đập mạnh.
" Dương Minh? Anh tìm em có chuyện gì?" Mặt Kinh Tiểu Lộ đỏ bừng, giống như trái cà chua chín, nhìn Dương Minh mà con mắt cứ chớp lia lịa, khóe miệng mang theo một nụ cười mê người.
Dương Minh bị hình dáng của Kinh Tiểu Lộ bây giờ làm cho ngẩn người, vừa rồi còn là vẻ thần hồn thất lạc, sao chỉ trong nháy mắt liền trở nên giống vừa trúng thưởng độc đắc xong vậy?
"Tiểu Lộ, sao cô trông có vẻ hài lòng thế?" Dương Minh không nhịn được hỏi.
"Hài lòng? Đúng vậy, em luôn hài lòng mà. Ngày hôm nay anh đến gặp em, em đương nhiên càng hài lòng rồi" Kinh Tiểu Lộ vui vẻ nói.
"ặc..." Dương Minh ngẩn người, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy cái bài viết trên mạng kia, thì có lẽ Dương Minh thậm chí đã cho rằng Kinh Tiểu Lộ có vấn đề thần kinh : "Trước đó cô không phải đang buồn chán lắm sao? Lúc mà gặp tôi ở ký túc xá đó?"
Bạn đang đọc bộ truyện Ngận Thuần Ngận Ái Muội tại truyen35.shop
"À, đó là chuyện công ty, không có liên quan đến anh... không có gì..." Nhắc đến chuyện đó, vùng lông mày của Kinh Tiểu Lộ liền nhíu lại, lộ ra vẻ không vui.
"Tiểu Lộ, Chỉ Vận đã đem mọi chuyện nói cho tôi biết rồi" Dương Minh thấy Kinh Tiểu Lộ buồn như vậy, cũng biết là chuyện này đã mang lại cho Kinh Tiểu Lộ buồn phiền rất nhiều. Còn bộ dáng hài lòng khi nãy, có thể đúng là do mình gọi nàng ta ra thật, nghĩ đến đây, Dương Minh cảm thấy có chút ngượng ngùng, mình chỉ đơn giản là gọi nàng ra thôi, mà có thể làm cho cô gái này hài lòng như vậy rồi.
"A... anh biết rồi sao..." Nghe Dương Minh nói đã biết, Kinh Tiểu Lộ cũng không giấu diếm nữa, thở dài nói : "Em không biết đã đắc tội với ai, tại sao lại xui xẻo thế này, bị người ta đâm hơi trên mạng"
"Tôi tìm cô, cũng là vì chuyện này, tôi đã gọi điện cho Giai Giai rồi, một lát chúng ta đến công ty, để Giai Giai điều tra, xem cái bài viết kia được gửi lên từ máy tính nào" Dương Minh nói.
Kinh Tiểu Lộ kinh ngạc, cũng có chút mừng rỡ. Nàng không ngờ rằng Dương Minh vì chuyện của nàng mà đến đây, đã trễ thế này rồi, Dương Minh sau khi biết được chuyện từ miệng của Lâm Chỉ Vận, liền chạy đến đây, còn dự định giải quyết giúp mình suốt đêm, điều này làm cho Kinh Tiểu Lộ cảm thấy vừa mừng vừa sợ!
Đúng vậy, là vừa mừng vừa sợ.
Cho đến bây giờ, Kinh Tiểu Lộ cũng xuất hiện trong dáng vẻ theo đuổi Dương Minh, còn Dương Minh thì ngoại trừ việc coi nàng là bạn ra, thì cũng chưa từng biểu thị một ý nghĩa nào khác.
Nhưng mà lúc này, cho dù là xuất phát từ sự quan tâm bạn bè bình thường, Kinh Tiểu Lộ cũng cảm thấy rất mỹ mãn rồi.
"Anh ra mặt giùm em?" Kinh Tiểu Lộ hưng phấn nhìn Dương Minh : "Em biết mà, anh nhất định sẽ không mặc kệ em"
"Cái gì mà ra mặt giùm cô?" Dương Minh buồn cười nói : "Lần này tôi làm vậy, mục đích chủ yếu là muốn dọn sạch tiểu nhân trong công ty thôi, đồng sự với nhau mà lại dùng đến thủ đoạn đê tiện như vậy, người như vậy không có tư cách ở lại công ty nữa"
"Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng mà em cũng biết là anh quan tâm em" Kinh Tiểu Lộ đắc ý cười nói : "Nếu như là người khác, làm sao mà anh thức đêm giải quyết chuyện này chứ? Đã sớm về nhà thân thiết với em Lâm của anh rồi"
Dương Minh nghe Kinh Tiểu Lộ nói xong, dở khóc dở cười, cái gì mà về nhà thân thiết chứ? Nhưng mà cũng không có phản bác, chỉ hừ một tiếng, biểu thị sự bất mãn với nàng.
Chỉ là Kinh Tiểu Lộ không hề để ý, nói : "Được rồi, anh không cần nói, anh không nói em cũng biết mà"
"Được rồi, cô là bạn của tôi, xuất phát từ quan tâm bạn bè bình thường, tôi không thể ra mặt giùm cô hay sao?" Dương Minh nhún vai nói : "Tôi biết trong lòng cô nghĩ cái gì, nhưng mà tôi đối với cô tốt, không phải là vì cái quan hệ đó"
Kinh Tiểu Lộ thè lưỡi ra nói : "Em cũng định nói như vậy, anh sốt ruột làm gì?"
Dương Minh bình thường luôn thua cái miệng của Kinh Tiểu Lộ, cho nên cũng bó tay, tiểu nha đầu này rất là khôn khéo, có dũng có mưu, Dương Minh đành chịu thua thôi : "Lên xe đi, đến đón Giai Giai!"
"Em lái xe?" Kinh Tiểu Lộ thật ra cũng không phải là muốn lái xe, chỉ là chiều ngay hôm nay nghe Vương Hiểu Nhiễm nói như vậy, trong lòng ghi hận, hay nhất là mượn chiếc BMW này của Dương Minh vài ngày, lái đi đến công ty, cho người trong công ty nhìn thấy, mình vốn có xe BMW, căn bản là không cần dựa vào bài viết kia để có được xe.
"Cô thích thì cứ lái" Dương Minh cảm thấy bớt được việc, đưa tay giao chìa khóa cho Kinh Tiểu Lộ : "Nhưng mà đây là lần cuối cùng cô lái cho tôi"
"Có ý gì..." Kinh Tiểu Lộ đang vui mừng cầm lấy chìa khóa xe của Dương Minh, nghe Dương Minh nói xong nhất thời bị đứng hình, mặt đơ ra, vốn cò dự định mở miệng mượn xe Dương Minh lái vài ngày, bây giờ nghe ý của Dương Minh, tựa hồ là sau này không cho mình lái xe của hắn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngận Thuần Ngận Ái Muội, truyện Ngận Thuần Ngận Ái Muội , đọc truyện Ngận Thuần Ngận Ái Muội full , Ngận Thuần Ngận Ái Muội full , Ngận Thuần Ngận Ái Muội chương mới