TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Gần đây ngoại trừ một số công việc nhỏ và biểu diễn thương mại thì Lý Hi Hạnh luôn ngâm mình trong phòng thu âm hoặc là ở trong phòng luyện đàn luyện hát. Mà Tạ Mặc Đông khi rảnh cũng sẽ tới phòng thu âm.
Tạ Mặc Đông có một thói quen chỉ cần là ca khúc anh ấy biên khúc thì cũng muốn đồng thời làm người chế tác của bài hát. Giống như anh là người viết kịch bản, cũng muốn chính mình là đạo diễn, để tránh người khác xuyên tạc ý nghĩ của mình. Chuyện đồng ý biên khúc cho Lý Hi Hạnh ba bài hát cũng không phải là chuyện dễ nên anh muốn đem công việc mấy tháng tới đều dành cho Lý Hi Hạnh.
Hầu hết những người làm công việc sáng tác đều có kiêu ngạo và cố chấp đối với tác phẩm của mình. Tạ Mặc Đông cũng vậy mà Lý Hi Hạnh cũng vậy.
Mặc dù Tạ Mặc Đông chính là người mà Lý Hi Hạnh trăm cay nghìn đắng mới mời được đến. Lý Hi Hạnh vô cùng tán thưởng tài hoa của anh. Tạ Mặc Đông cũng vậy, rất thưởng thức Lý Hi Hạnh, nhưng bọn họ có chỗ rất hợp ý nhau, cũng có nhiều điểm khác nhau, còn thường xuyên bởi vì những điểm khác nhau này mà giằng co qua lại.
Có nhiều lúc Lý Hi Hạnh ghi âm đã được một nửa, đột nhiên Tạ Mặc Đông bắt cô dừng lại.
"Đáng lẽ đoạn này em phải biểu hiện ra thật nhiều u sầu, thương cảm nhưng em lại không tạo được cảm giác này."
"Thưa thầy," Lý Hi Hạnh không kiêu ngạo cũng không tự ti: "Em nghĩ đoạn này phải hát có khí thế hơn".
"Em xem lại từ ngữ chỗ này đi, nó đang thể hiện ý nghĩa thời gian cũ đã đi xa, mọi người cũng dần dần đi xa. Tại sao không thương cảm?"
"Ý nghĩa của bài hát này là tạm biệt quá khứ, không phải là hồi tưởng về tháng năm cũ. Vì thế em nghĩ nên xử lý nó một cách thoải mái thì tốt hơn."
"Quá lộn xộn!". Tạ Mặc Đông cau chặt mày.
Hai người tranh cãi từ cách hát đến phần đệm đàn, Tạ Mặc Đông cho rằng đoạn này cần được xử lý mạnh mẽ, nên sử dụng phần đệm của piano để đẩy bầu không khí lên cao. Lý Hi Hạnh lại cho rằng đoạn này nên để biểu diễn tự do.
Hai người ai cũng kiên trì quan điểm của chính mình, tranh chấp qua lại, ai cũng không chịu nhường bước.
"Em cứ theo quan điểm của chính mình hát một lần, sau đó theo quan điểm của tôi hát một lần. Chúng ta so sánh xem!" Tạ Mặc Đông đưa ra một phương án giải quyết.
Lý Hi Hạnh vui vẻ đồng ý.
Vì thế cô ghi âm hai lần. Một lần theo ý mình, một lần theo ý của Tạ Mặc Đông, cố tạo ra cảm giác u buồn.
"Dáng vẻ kệch cỡm kia là em cố ý đấy hả?!" Tạ Mặc Đông nghe xong lại càng không vui. "Lại lần nữa!".
Nhưng Lý Hi Hạnh thử đi thử lại rất nhiều lần cũng không đạt được hiệu quả mà Tạ Mặc Đông muốn. Anh cố gắng giúp Lý Hi Hạnh nhớ lại quá khứ để khơi dậy cảm xúc của cô; cũng thử nghiêm khắc răn dạy để Lý Hi Hạnh nhập cảm xúc; còn tự mình ra trận giống như đối mặt với một người mới học thanh nhạc, dạy cô hát từng chữ từng chữ...
Nhưng dù thế nào Lý Hi Hạnh cũng không hát ra được cảm xúc mà anh muốn.
Anh tức giận.
Tạ Mặc Đông bình thường là một người dễ tính, thanh tâm quả dục, không để ý tiền tài, cũng không ham danh vọng, chưa từng cùng ai tranh chấp. Nhưng riêng ở trên âm nhạc, anh có yêu cầu rất cao, cũng rất cứng đầu, chỉ cần có chi tiết rất nhỏ không đạt yêu cầu, anh sẽ cắn chặt không buông, nói gì cũng không nghe.
Hai người mất cả buổi sáng chỉ để hát hai ba câu như vậy, thấy sắp đến giờ ăn cơm, nhân viên liền đặt cơm hộp.
Tạ Mặc Đông xụ mặt đem theo cơm hộp của mình tránh sang một bên.
Lý Hi Hạnh chỉ ăn hai ba miếng. Lúc ghi âm cô không thích ăn no, sợ ảnh hưởng đến giọng hát.
Tạ Mặc Đông đeo tai nghe ngồi trong góc, không để ý tới ai, nghe đi nghe lại những lần ghi âm của Lý Hi Hạnh. Lúc đầu anh cảm thấy Lý Hi Hạnh hát không tốt, hát không ra cảm giác mà anh muốn, luôn thiếu một chút gì đó. Nhưng khi nghe đi nghe lại rất nhiều những lần các phiên bản thu âm khác nhau, anh lại cảm thấy cách hát mà Lý Hi Hạnh kiên trì dường như càng nghe càng có hương vị.
Anh tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lý Hi Hạnh nhắm mắt dựa trên sofa nhẹ giọng ngâm nga một khúc ca. Cô ấy không biết đã nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, hay là do trời sinh tính tình thoải mái, trên mặt vẫn luôn mỉm cười nhàn nhạt, bộ dáng vô lo vô nghĩ.
Tạ Mặc Đông ngẩn ngơ.
Anh bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên họ gặp mặt. Cho dù Lý Hi Hạnh từng nói cô ấy chỉ là bình tĩnh ở vẻ mặt ngoài mà thôi, nhưng đúng thật so với những người bạn cùng lứa tuổi, cô có thêm một phần thong dong tiêu sái.
Đằng sau phần tiêu sái này là gì? Là tự tin.
Những người sống trong giới giải trí rất dễ xúc động vì rất nhiều nguyên nhân. Thứ nhất những người làm văn nghệ trời sinh tương đối đa sầu đa cảm; thứ hai hoàn cảnh không tốt, luôn bị các loại phóng viên giải trí đuổi theo, không có không gian riêng tư; thứ ba cạnh tranh quá lớn, áp lực quá lớn dễ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Lúc bắt đầu mọi người đều ở cùng một điểm xuất phát, hoặc là đều cùng từ một chương trình giải trí hoặc là cùng tốt nghiệp một trường đại học, bạn may mắn hơn hoặc là gặp gỡ được Bá Nhạc của đời mình, số mệnh thay đổi, nháy mắt đã cách xa tôi ngàn dặm. Không phải thay đổi là chỉ hơn nhau một hai bát cơm, mà từ nay về sau thứ bạn có là biệt thự cao cấp, vạn người chú ý, còn tôi thì dậm chân tại chỗ, chỉ có thể trở thành nền cho bạn. Hơn nữa sự chênh lệch này lại không phải được tạo ra bởi thiên phú và tài hoa, hoặc là chỉ kém nhau một chút thiên phú cùng tài hoa cũng không đáng giá chênh lệch đến vậy, thứ thiếu sót chỉ là sự gặp gỡ. Điều này làm sao có thể khiến người ta thoải mái được? Những thiên vương thiên hậu nhớ lại quá khứ, phần lớn đều lã chã rơi lệ bày tỏ chính mình từng gặp qua những bất công gì, rất ít khi có người vui vui vẻ vẻ mà cảm ơn trong sinh mệnh của mình đã gặp được quý nhân.
Nhưng mà trên người Lý Hi Hạnh lại có một loại tiêu sái. Cô ấy chưa bao giờ hối tiếc cơ hội đã qua đi mà mình bỏ lỡ, hối tiếc lúc thi đấu mình phát huy chưa tốt. Dường như cô ấy tin tưởng trước mắt không được sau này nhất định sẽ được, hiện giờ sai lầm ngày sau cũng có thể sửa chữa.
Điều này có thể nhìn thấy qua lời bài hát của cô. Cô không dùng tình yêu làm chủ đề. Chủ đề về tình yêu đã quá chán ngấy. Chủ đề của cô ấy phần lớn là tình bạn bè, thanh xuân, ước mơ và trưởng thành, thỉnh thoảng còn có một vài chủ đề khác. Những bài hát ấy nếu có nỗi buồn thì cũng chỉ là những nỗi buồn man mác nhạt nhòa, phần lớn là cảm xúc tích cực.
Tạ Mặc Đông cuối cùng cũng hiểu tại sao Lý Hi Hạnh hát theo cách của anh lại thấy không ổn.
Cách xử lý của anh tốt hơn ở mặt kỹ thuật, nhưng lại không phải phong cách của Lý Hi Hạnh. Chưa trải qua thăng trầm cuộc đời, bản tính thích tự do, hoặc là cô không có hồi ức khiến chính mình lã chã rơi lệ... Cô của hiện tại luôn tràn đầy sức sống và toả sáng.
Tạ Mặc Đông nhìn Lý Hi Hạnh nhắm mắt mỉm cười ngâm nga, trong đầu bỗng hiện lên rất nhiều nốt nhạc.
Anh lập tức cầm lấy một nhạc phổ trống, múa bút như bay, viết một đoạn lại dùng ghita đánh một đoạn, sau đó tiếp tục viết.
Lý Hi Hạnh nghe được tiếng đàn, mở mắt lại gần.
Sáng tác là một chuyện rất kỳ diệu.
Dù là viết nhạc hay văn chương, có đôi khi đối mặt với trang giấy trắng hay bản nhạc trắng cả một ngày, đem tất cả những điều đáng nhớ trong suốt cuộc đời nhớ lại, mạnh mẽ thúc giục các cảm xúc hỉ nộ ái ố, vận dụng tất cả các kỹ năng sáng tạo trong suốt cả cuộc đời mình học được, nhưng những thứ viết ra dường như vẫn thiếu một điều gì đó.
Nhưng có đôi khi trong đầu chẳng suy nghĩ gì cả, bị ảnh hưởng bởi những người hoặc sự việc bên ngoài lại rất dễ dàng sinh ra nguồn cảm hứng tuyệt vời. Năm phút viết xong một đề từ, nửa giờ viết xong một bài hát, cả đêm viết xong một cuốn tiểu thuyết còn thú vị hơn một tác phẩm trau chuốt kỹ lưỡng.
Bạn đang đọc bộ truyện Nghề Làm Fan tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghề Làm Fan, truyện Nghề Làm Fan , đọc truyện Nghề Làm Fan full , Nghề Làm Fan full , Nghề Làm Fan chương mới