TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit + Beta: Toả Toả
Hai người bốn mắt nhìn nhau……
Tưởng Du bình tĩnh trở lại, nới lỏng cổ áo đối phương, trong tay vẫn giữ cúc áo sơ mi bị rơi xuống.
Do động tác vừa rồi, hai chiếc cúc áo bị rơi ra khiến toàn bộ ngực của Phó Thành đều bị lộ ra.
Mặc quần áo thì nhìn gầy, cởi quần áo lại thấy thịt.
Ngày thường hoàn toàn không thể nhận thấy được, trừ khi chạm vào hoặc trực tiếp nhìn nó.
Anh hôm nay đều nếm thử hết!
“Phó Thành...!Tôi…..” Tưởng Du vừa tiếc vừa thẹn thùng, gãi gãi tóc, nhất thời không biết nói gì.
Nhưng mà chuyện vừa làm do xúc động lúc nãy, anh không hối hận.
Ánh mắt Phó Thành thâm trầm, môi mấp máy: “Tôi đi làm bữa sáng trước.”
“Ơ à, được…” Tưởng Du gật gật đầu, mất tự nhiên xoay người đi về phía trước.
Mở cửa phòng ra, Phó Thành lững thững bước ra ngoài.
Để lại Tưởng Du đang xấu hổ, anh ngã ngồi trên mặt đất, dùng sức vò đầu.
Cảnh tượng mập mờ vừa rồi hiện lên lặp đi lặp lại trong đầu anh, đều là cảnh dũng cảm của bản thân.
Nếu anh không cắn cằm đối phương, mà hôn hắn thì sao?
“Ah ah ah!” Tưởng Du ngăn mình lại, muốn hò hét nhưng lại sợ Phó Thành nghe được.
Lúc anh đang hối hận, điện thoại trong túi quần vang lên.
Tưởng Du thu lại cảm xúc, lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên trên màn hình, lo lắng nhấn nghe máy.
“Alo, mẹ.”
“Tưởng Du hả, rốt cuộc thì con cũng nghe điện thoại rồi.” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vui vẻ của Uông Quế Nguyệt.
“Rốt cuộc?”
Uông Quế Nguyệt vui vẻ cười nói: “Ngày hôm qua đều là bạn của con nghe máy, lúc 10 giờ mà mẹ thấy con vẫn chưa về nên gọi điện hỏi một chút, không ngờ là bạn học của con lại nghe máy, cậu ấy vô cùng lễ phép, hết tiếng này đến tiếng khác bác gái ơi bác gái à.
Hai tiếng sau mẹ tưởng rằng là con đã ở một mình rồi, không ngờ lại là cậu ấy nghe máy tiếp.”
“Chắc chắn là con đã làm phiền đến người ta rồi, hai đứa chen chúc chung một phòng, có quấy rầy đến ba mẹ người ta không đó, con nhớ phải lễ phép một chút đấy.”
Bên trong điện thoại truyền đến tiếng cằn nhằn nhắc nhở của Uông Quế Nguyệt, nhưng Tưởng Du hoàn toàn không nghe vào.
10 giờ là do Phó Thành nhận, hai tiếng sau vẫn là đối phương.
Vậy chứng minh là hắn ở chung với mình hai tiếng đồng hồ sao?
“Mẹ, con có việc gấp, con cúp máy trước đây.”
“Này này…….”
Tưởng Du cúp điện thoại, lấy hết can đảm mở cửa phòng.
Anh đi chân trần về phía phòng bếp, nghe được âm thanh phát ra từ bên trong.
Anh đứng ở cửa, nhìn người đang bận rộn nấu nướng bên trong, bên eo đeo một cái tạp dề màu xanh lam, rất hợp với tính cách của hắn.
Anh không tiếp tục đi về phía trước, dựa vào cạnh cửa, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Phó Thành.
Trái tim dần được lấp đầy bởi ấm áp và hạnh phúc.
Phó Thành cứng người dừng lại, cảm nhận được tầm mắt của anh, hắn quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Du đang mỉm cười nhìn mình.
Ánh mắt hắn đầy vẻ mất tự nhiên, sau đó đường nhìn để ý đến chân của đối phương.
Hắn nhíu nhíu mày: “Tưởng Du, mang dép vào.”
“Không mang.” Tưởng Du nghiêng đầu nở nụ cười.
“Mang vào, đừng để cảm lạnh.” Phó Thành cau mày nói.
“Tối hôm qua cậu vẫn luôn ở cùng tôi sao?” Tưởng Du không trả lời câu nói của đối phương, mà còn tiếp tục đi chân trần về phía trước.
“Không có…” Phó Thành dời tầm mắt, xoay người tiếp tục nấu mì.
Tưởng Du đi đến bên cạnh hắn, tựa đầu vào lưng đối phương: “Thật sao?”
“Ừm.” Phó Thành kìm nén giọng nói run rẩy.
“Hừ, đồ khẩu thị tâm phi.” Tưởng Du bĩu môi, vẫn ngoan ngoãn đứng ở phía sau hắn.
Phó Thành:…….
Hắn quay đầu lại, ánh mắt không ngừng chú ý tới bàn chân trần của đối phương: “Cậu đi mang dép trước đi, nếu không sẽ cảm lạnh.”
“Tôi có thể có phần thưởng không?” Tưởng Du truy vấn nói.
“Không thể, nhưng cậu nhất định phải mang vào, nếu không tôi không ngại bắt cậu mang đâu.” Phó Thành đứng thẳng người, hơi cụp mắt xuống nhìn đối phương.
Tưởng Du nhìn thấy dấu răng trên cằm của người kia, nụ cười càng ngọt hơn: “Được thôi.”
- --
Xe buýt vẫn ít người như trước, Tưởng Du liên tục ngáp dài, nước mắt lưng tròng.
Anh thấy một cô gái nhỏ mới chạy lên xe buýt rồi nhìn Phó Thành không chớp mắt.
Hành động này thu hút sự chú ý của Tưởng Du, anh ngồi thẳng dậy, cố gắng che Phó Thành ở phía sau.
“Em gái nhỏ, em đang nhìn cái gì vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ nhăn lại: “Anh trai đó đẹp quá.”
“Ừm, anh cũng thấy vậy.” Tưởng Du trả lời, quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Phó Thành, cười cười.
“Nhưng mà lại bị thương.” Cô gái nhỏ thở dài nói, bàn tay nhỏ bé ôm chặt cặp sách.
Bạn đang đọc bộ truyện Nghe Nói Ông Xã Thích Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nghe Nói Ông Xã Thích Em, truyện Nghe Nói Ông Xã Thích Em , đọc truyện Nghe Nói Ông Xã Thích Em full , Nghe Nói Ông Xã Thích Em full , Nghe Nói Ông Xã Thích Em chương mới