"Không muốn?" Anh xoa xoa mặt cô, thanh âm miễn cưỡng, "Bình thường đều là em hưởng thụ, không muốn nỗ lực một chút sao?"
"Nhưng em không biết."
"Anh dạy em."
"Nhưng em không muốn học."
"... "
"Còn rất thẳng thắn nhỉ? " Cố Tần bật cười một tiếng, "Vì sao?"
"Bởi vì thẹn thùng chứ còn gì nữa."
"... "
Cố Tần ngồi xuống, ôm cô gái trong ngực, bất đắc dĩ hôn lên cái trán của cô, thỏa hiệp: "Nếu thế thì, anh lại tiếp tục phục vụ em?"
"Không thể nói thế được." Mục Sở phản bác, đột nhiên lại giảng đạo lý, "Trong quá trình này, anh cũng rất thỏa mãn, cho nên thực tế mà nói, em cũng bỏ sức ra vì anh, mà lại lần nào xong xuôi em cũng là người mệt mỏi hơn. Nếu nhắc đến nỗ lực, em nỗ lực nhiều hơn anh mới đúng."
Cố Tần không biết nên khóc hay cười, cắn chóp mũi cô tựa như trừng phạt: "Rõ ràng là do em yếu ớt."
...
Mồ hôi chảy ròng ròng nằm ở trên giường, Mục Sở nhìn qua người đàn ông bên cạnh, mở miệng hỏi: "Mấy giờ rồi anh?"
Trên mặt thảm, màn hình điện thoại di động sáng lên, liên tiếp có tin nhắn được gửi đến.
Cô làm bộ đẩy anh ra muốn đứng lên: "Ba mẹ em sẽ tìm em đấy."
Cố Tần ôm cô không buông: "Đã chơi mạt chược rồi nào có kết thúc dễ dàng như vậy, dựa vào tính tình của mẹ anh, tối nay có thể chơi suốt đêm."
"Đi tắm rồi ngủ đi, lát nữa anh ra ngoài bảo bọn họ là em ngủ rồi, tối nay ở lại đây. Cũng đã đính hôn rồi, nào có để ý nhiều như vậy, bọn họ chơi vui vẻ thế sẽ không quản chúng ta."
Mục Sở vốn thật là mệt mỏi, lúc này không muốn động đậy, nghe anh nói như vậy cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: "Anh đã từng nghe qua câu, ngày đầu năm mới không nên để người mình mệt mỏi, nếu không cả năm đấy sẽ đều mệt mỏi chưa?"
Mục Sở giơ tay ra, nũng nịu: "Anh ôm em đi tắm, em sợ mình mệt mỏi."
"... "
- -
Lễ tốt nghiệp của Mục Sở diễn ra vào trung tuần tháng sáu, hôn lễ được định vào ngày sau khi tốt nghiệp, ngày 26 tháng 6.
Trước đó, hai người đã chọn ngày tới Cục Dân chính lĩnh giấy hôn thú.
Nửa năm nay, vì để chuẩn bị cho hôn lễ mà Cố Tần liên tục về thành phố C.
Sau mỗi lần trùng phùng, hai người lại tiểu biệt thắng tân hôn, chuyện nào đó càng thêm hài hòa.
Cuối tháng năm, anh từ thành phố C trở về, đêm đó lại là một đêm kiều diễm.
Sau đó, anh lại như ngày thường, thân thiết gọi cô là bảo bối.
Mục Sở từ phòng tắm đi ra, chạy tới giường tìm anh: "Mai là ngày mồng một tháng sáu."
Cố Tần buông iPad xuống, nhìn cô.
Mục Sở ngồi xuống ôm lấy cổ anh: "Ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng?"
Cố Tần cảm thấy có chút ngạc nhiên: "Quốc tế thiếu nhi?"
Mục Sở gật đầu: "Ừ, ngày quốc tế thiếu nhi, lĩnh chứng!"
"Ngày 20 tháng 5 anh nói đi lĩnh chứng em liền không vui, nói muốn chờ sau hôn lễ, sao bây giờ lại đổi thành ngày một tháng sáu."
Mục Sở rũ mắt xuống, mềm mại mở miệng: "Không phải anh nói em là bảo bối của anh sao? Lời này không thể nói ngoài miệng, chả có tí thành ý nào cả. Ngày mai chúng ta lĩnh chứng, sau này mỗi ngày 1 tháng 6 anh đều phải tặng quà cho tiểu bảo bối nhà anh."
"... "
Thấy Cố Tần không nói lời nào, Mục Sở vỗ bả vai anh một cái: "Được hay không?"
"Anh cầu còn không được."
-
Đã quyết định như vậy, hai người ngày hôm sau về thành phố C chuẩn bị tới Cục Dân chính.
Có lẽ là ý tưởng lớn gặp nhau, ngày hôm nay Cục Dân chính thế mà lại rất đông.
Lúc xếp hàng, Mục Sở lấy gương ra sửa sang lại đầu tóc một chút: "Lát nữa chụp ảnh, em nhìn thế này được chưa? Có chỗ nào không ổn không?"
Cố Tần vén tóc giúp cô: "Rất đẹp, cực kỳ đẹp."
Mục Sở cười cười, chủ động giúp anh chỉnh lại cà vạt.
Đúng lúc đến lượt bọn họ, Cố Tần dắt cô đi vào trong.
Thái độ của nhân viên công tác vô cùng tốt, nhận lấy sổ hộ khẩu Cố Tần đưa tới, mỉm cười đem giấy qua: "Hai người điền vào tờ này một chút."
Mục Sở có chút khẩn trương, toàn bộ quá trình đều không nói chuyện, chỉ ngoan ngoãn đi theo Cố Tần.
Mãi đến khi kết thúc, hai người cầm hai quyển sổ đỏ chói đi ra, Mục Sở còn cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Khu bãi đậu xe.
Ngồi trong xe, cô nhìn chằm chằm ảnh chụp chung của hai người họ, ngó trái lật phải.
Cả hai cái đều trên tay cô, Cố Tần chìa tay mình qua: "Cho anh một cái."
Mục Sở vô thức ôm vào trong ngực: "Làm gì?"
Cố Tần nhìn động tác của cô, bật cười: "Em muốn độc chiếm?"
Mục Sở hậu tri hậu giác nhớ tới, sổ này hình như cũng có một phần của Cố Tần.
Cô đưa cho anh một cái, tiếp tục xem sổ của mình.
Như chợt phát hiện ra cái gì, cô chỉ cho Cố Tần nhìn: "Hôm nay em kẻ mày hình như bị lệch đúng không?"
Cố Tần quan sát mấy giây, nhìn không ra: "Không phải đều giống nhau sao?"
"Đuôi mày bên trái nhạt hơn một chút."
"Không rõ mấy, anh thấy rất đẹp."
"Rõ ràng thế mà, anh nhìn kỹ lại xem!"
"Thật sự không có..."
Mục Sở chăm chú nhìn hồi lâu, càng soi càng thấy nhiều khuyết điểm, cô dần dần bất mãn.
Cuối cùng ngẩng đầu lên, nhăn nhó nhìn Cố Tần: "Làm sao bây giờ? Mình chụp lại được không anh?"
Cố Tần dở khóc dở cười: "Đã đóng dấu rồi sao chụp lại được nữa?"
Thấy cô không vui, anh nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi, bỗng nhiên nói: "Em nhìn kỹ một chút, bên trái mày nhạt là do ánh sáng chiếu vào, còn thực tế là giống như nhau hết."
"Thật sao?" Không biết là bị Cố Tần tẩy não hay là thật, Mục Sở nhìn theo hướng anh nói, giống như không khó chịu như lúc nãy nữa.
Thấy cô im lặng, Cố Tần cười: "Đẹp không?"
Mục Sở gật đầu: "Đẹp."
Quả nhiên là tâm bệnh.
Anh nói lung tung một hồi thế mà liền tin là thật.
Cố Tần sợ cô lại soi mói một hồi, liền đoạt lấy cuốn sổ trên tay cô đi.
Trên tay bỗng nhiên trống rỗng, Mục Sở nhìn qua anh.
"Bỏ vào đây, anh cất giúp em."
"Nhưng em còn chưa xem xong."
"Hôm nào lại xem."
Cố Tần ôm lấy cô, thanh âm ôn hòa, lại giống như đang lẩm bẩm: "Hoa Hoa, chúng ta kết hôn rồi."
Việc đi lĩnh chứng này không nằm trong kế hoạch định trước, cảm giác giống như đang nằm mơ, có chút không chân thực.
Mục Sở cũng có loại cảm giác này.
Có thêm hai cuốn sổ, mối quan hệ của hai người bỗng nhiên liền không giống như trước.
Nhịp tim Mục Sở không hiểu sao có chút nhanh, ngượng ngùng cúi đầu.
Nhưng bởi vì việc lĩnh chứng hôm nay là cô nói ra, thế nên đành ra vẻ bình tĩnh, chủ động nắm lấy tay anh, mười ngón tay siết chặt, khóe môi nhàn nhạt cười: "Ừ, chúng ta kết hôn rồi."
"Sau này, em chính là người của anh." Cố Tần dùng tay nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào chính mình.
"Anh là chồng em, còn em là vợ anh."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!