Du Hàn nói xong lời
này thì ngồi thẳng người lại. Bối Doanh Doanh cảm giác như có một dòng
điện chạy dọc khắp người cô, làn da trên cổ cô như có lửa đốt, nhanh
chóng trở nên nóng muốn bỏng.
Cô xấu hổ đến mức vùi đầu vào tờ giấy kiểm tra, không dám nhìn anh, cả khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả tay cầm bút cũng đổ mồ hôi.
Cô liếm môi, nhìn sang phía không có anh, dịch qua một chút, sau đó lại nhìn một chút --
Lại dịch sang một chút...
Du Hàn nhìn cô càng dịch càng xa, giống như một con thỏ nhỏ, mở to đôi mắt ướt sũng, dáng vẻ bị người ta dọa sợ đến ngây người.
Con mẹ nó, đáng yêu quá đi.
Bối Doanh Doanh cúi đầu định giả chết, đột nhiên cảm giác được hơi thở của nam giới bỗng ập tới.
Cô dời về sau thêm bước nhỏ nữa, ai ngờ anh bước thêm một bước dài, sát
lại gần cô. Anh đè khóe miệng đang cười xuống, thấp giọng hỏi cô: "Trốn
cái gì? Lại sợ tôi rồi?"
Bối Doanh Doanh: ...
Sắc hồng trên mặt cô còn chưa vơi đi, gương mặt lại bắt đầu đỏ lên, giọng cô nhỏ như muỗi kêu: "Không có..."
"Thế thì sao cậu ngồi xa như vậy, sao tôi giảng đề cho cậu được, hả?"
Giọng nói trầm thấp của anh cất lên, chữ hả cuối cùng dường như bị anh day
day giữa hai cánh môi rồi mới nhả ra, giống như đang dỗ dành cô.
Dáng vẻ xấu hổ của cô giống như sắp khóc đến nơi, đẩy bài kiểm tra đến trước mặt anh.
Anh vẫn duy trì tư thế nghiêng người về phía cô, thản nhiên cảnh cáo cô: "Sau này xem cậu có dám không tập trung nữa không."
Bối Doanh Doanh: Hu hu hu.
Du Hàn cầm lấy bút trong tay cô, đang định bắt đầu giảng đề thì có người đẩy cửa vào.
"Là nơi này à..."
"Hey, anh Hàn -- "
Hai nam sinh đi vào, bọn họ nhìn thấy Du Hàn đang ôm một bạn học nữ vào trong ngực, tư thế rất mập mờ.
Hai người: Má ơi???!!!
Hai người ngạc nhiên đến mức nghẹn họng trân trối nhìn bọn họ.
Bối Doanh Doanh nghe ngoài cửa có tiếng động, cô quay đầu lại nhìn thấy vẻ
mặt hóng chuyện của bọn họ, mặt cô lập tức đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
"Anh Hàn... Hai người... Có phải bọn em đến không đúng lúc rồi không?"
Trong lòng bọn họ như có hàng ngàn con ngựa chạy qua, hồi học lớp mười Du Hàn hoàn toàn không đến gần các bạn nữ, bình thường cũng chưa từng chủ động nói chuyện với các bạn nữ. Bọn họ đều trêu chọc Du hàn không cảm xúc,
đừng nói đến chuyện cậu ta sẽ ở chung một căn phòng với một bạn học nữ!
Mà bây giờ, thế giới quan, nhận thức của bọn họ đều bị phá vỡ.
Không ngờ vừa lên lớp mười một, con đường tình yêu của anh Hàn đã rộng mở rồi...
Du Hàn còn đùa chưa đã cơn nghiện của mình, suy nghĩ trong đầu lúc này bị
bọn họ nói trúng. Anh đứng dậy, bình tĩnh nói: "Hai đứa mày đến trễ đấy. Hai người này là bạn học hồi lớp mười của tôi, Vương Thụ Trạch, Viên
Gia. Còn người này là Bối Doanh Doanh."
Vương Thụ Trạch cao ráo, nước da ngăm đen, từ nhỏ đã quen bị người ta đặt cho biệt danh "Than Đen".Viên Gia thì có vẻ ngoài nhã nhặn hơn, cậu ta đeo
kính, khuôn mặt thư sinh, nhưng đầu óc cực kỳ "đen tối".
Vương Thụ Trạch vỗ đầu: "A, hóa ra cậu là Bối Doanh Doanh! Bọn tôi còn tưởng
cậu là bạn gái của anh Hàn đấy." Hóa ra là đồng đội.
Vương Thụ Trạch, Viên Gia: Hiểu rồi, một thời gian nữa sẽ phải thôi.
Không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý này của hai người bọn họ, cô
bối rối quay đầu nhìn Du Hàn, người ở phía sau liếc nhìn hai người bọn
họ: "Có uống gì không đây? Không uống thì bắt đầu nói chuyện chính."
"Uống, nhất định phải uống, anh Hàn hôm nay anh có mời khách không? Anh bao thì em sẽ uống hai ly."
Du Hàn nhếch môi, "Tao mời mày uống ba ly, mày uống không hết thì đừng đi học."
Bối Doanh Doanh thấy Vương Thụ Trạch thật sự gọi ba ly. Sau khi đồ uống
được mang lên, cô nhìn cậu ta đang ngậm ống hút với vẻ mặt ngạc nhiên.
Viên Gia cười cười: "Giải thích một chút, cậu ta bị thận hư do uống quá nhiều nước đó."
"Phụt -- "
Du Hàn nhìn mấy ly nước trên bàn, nhíu mày, "Vương Thụ Trạch chỗ này đủ cho mày rồi chứ."
"Viên Gia, con mẹ mày mới bị thận hư!"
Viên Gia cười cười, "Được thôi, nhưng sao tao bằng mày được, mày một tuần hai lần..."
Bối Doanh Doanh hoàn toàn không nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì, thắc mắc
quay đầu nhìn Du Hàn, ánh mắt lạnh như băng của anh liếc về phía hai
người ngồi đối diện. Viên Gia lập tức nhớ ra trong phòng còn có nữ sinh, cậu ta lập tức mím chặt miệng.
Bốn người bắt đầu bàn chuyện chính, Viên Gia từng tham gia thi biện luận nên có
kinh nghiệm, kể lại toàn bộ quá trình đi thi cho bọn họ.
Bối Doanh Doanh nghe xong, mới dần dần nhận ra thi biện luận không hề đơn
giản như cô tưởng tượng, đòi hỏi kiến thức sâu rộng và sự chuẩn bị kỹ
càng, một lối suy nghĩ cực kỳ logic, từ ngữ sử dụng phải có sức hút, hơn nữa trên đấu trường phải suy duy trì bình tĩnh.
Đây không phải một chuyện dễ dàng.
"Doanh Doanh nếu như cậu lần đầu tiên cậu tham gia, cậu có thể thử tranh luận
thử trước không?" Biện luận cũng khá dễ, nhưng để kiếm được điểm ở phần
mở đầu thì như mò kim đáy bể, và ấn tượng đầu tiên của ban giám khảo là
quan trọng nhất.
Phần thi biện luận gồm
bốn thí sinh tranh luận về ưu nhược điểm của chủ đề được đưa ra, ngoài
việc tự do tranh luận, các thí sinh khác nhau sẽ tranh luận về các phần
khác nhau, ví dụ như phần chất vấn, tổng kết nội dung tranh luận, vân
vân.
Cô gái nhỏ lo lắng gật đầu, Viên Gia cười cười: "Xem ra cậu rất căng thẳng nhỉ? Thật ra thi luận luận cũng
gần giống như diễn thuyết thôi, trước đây cậu từng tham gia cuộc thi nào tương tự chưa?"
"Chưa từng..."
Du Hàn mở miệng, "Có thể đăng ký tham gia cuộc thi này đã rất can đảm rồi, cho dù trước đó chưa có kinh nghiệm cũng không sao."
Trong lòng Bối Doanh Doanh dâng lên cảm giác ấm áp: "Mình cảm thấy mình cần
một chút thời gian chuẩn bị, nhưng mình sẽ cố gắng không làm cản trở mọi người đâu."
Vương Thụ Trạch uống một
ngụm trà sữa, xua tay nói: "Không sao mình mới là cục tạ đây này, khi
mình căng thẳng đầu lưỡi sẽ líu hết cả lại, lần này nếu không phải bố
mình ép mình phải tham gia mới cho mình tiền sinh hoạt, mình sẽ không
dám tham gia đâu."
Vương Thụ Trạch sinh
ra trong một gia đình giàu có, chỉ là không thích học hành, người trong
nhà vừa cưng chiều vừa trách mắng cậu ta, nghĩ hết tất cả các loại biện
pháp để cậu ta ở trường của có thể nghe lời một chút. Viên Gia là bạn
cùng bàn của cậu ta, nên lần này thi biện luận cậu ta kéo theo Viên Gia
tham gia cùng.
Cô gái nhỏ nghe mọi người
cổ vũ minh, trong lòng cảm giác yên tâm hơn một chút, thấy sắp đến giờ
học nên cả bốn người chuẩn bị rời đi.
Ba ly trà sữa trước mặt Vương Thụ Trách, đã cạn sạch.
"... Vương Thụ Trạch mày ra vẻ nghèo rớt mồng tơi làm cái gì." Viên Gia nói với cậu ta.
Bối Doanh Doanh đi theo Du Hàn ra quầy tính tiền, cô hiếu kỳ nói: "Bình thường cậu ấy cũng uống nhiều như vậy sao?"
Du Hàn khẽ cười, "Cậu ta thích uống trà sữa."
Chủ quán cà phê nhìn hóa đơn, "Chào cậu, của cậu tổng cộng hết tám mươi ba
tệ, quán mới khai trương được giảm giá còn bảy mươi ba tệ."
Du Hàn lấy điện thoại ra, Bối Doanh Doanh khẽ nói với anh: "Để mình tự trả cũng được?"
Anh nhìn cô một cái, tiếp tục động tác trên tay, "Không cần."
"Nhưng mà..."
Quầy thu ngân vang lên tiếng báo "Thanh toán vào tài khoản", Du Hàn đi ra
ngoài tiệm sách, cô đuổi theo, "Du Hàn, hay là mình chuyển tiền cho cậu
nhé? Mình cảm thấy bình thường cậu không tiêu nhiều tiền tiêu vặt như
vậy..."
Cô còn chưa nói xong, đã bị anh lạnh giọng cắt ngang: "Cậu cảm thấy tôi mời không nổi?"
Cô giật mình, nhận ra anh nhất định đã hiểu sai của cô. Có lẽ bởi vì hoàn
cảnh kinh tế gia đình của anh, nên chuyện liên quan đến tiền bạc rất
nhạy cảm, vừa rồi cô tranh trả tiền với anh là vì không muốn để bản thân cảm thấy gánh nặng, nhưng cô lại chưa cân nhắc đến lòng tự tôn của anh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!