Bối Doanh Doanh không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của cô lúc này.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô bị anh giam lại trong phạm vi của của anh, hơi thở
nóng rực của anh phả vào bên tai, chỉ có những cặp đôi yêu nhau với có
những hành động thân mật như thế này.
Nhưng lại ngoài dự đoán, cô không những không có suy nghĩ phản kháng hay đẩy
anh ra. Cô chỉ cảm thấy bản thân như đang bước đi trên mây, cả người nhẹ hẫng.
Khi cô nghe thấy Du Hàn nói câu "Chắc hẳn Doanh Doanh chưa từng yêu đương", tâm tư của cô bị anh đâm trúng.
Sao mà cô từng yêu đương được, từ nhỏ đến lên cô chưa từng tiếp xúc với các bạn học nam, cũng không chủ động nói chuyện với bọn họ.
Từ khoảng cách gần, anh có thể thấy được bờ môi đỏ mọng của cô hơi mím
lại, làn da mềm mịn như được bôi thêm một lớp mật màu hồng, hàng lông mi như cánh quạt khẽ run run, mười ngón tay nắm chặt váy đến mức tạo thành cả nếp gấp trên váy.
Bàn tay nắm thành nắm đấm sau lưng cô không ngừng nắm chặt hơn.
Sau đó, Bối Doanh Doanh cảm nhận được cơ thể của Du Hàn lại áp sát cô hơn một chút, giọng của anh khàn khàn nói với cô:
"Nhắm mắt lại."
Cô sửng sốt hai giây, chợt chậm rãi nhắm mắt lại.
Thật ra trong lòng cô đang hoảng sợ không nói nên lời, cô ấy cảm thấy rằng
tim mình đập nhanh đến mức tưởng chừng như giây phút tiếp theo sẽ bị
hỏng do hoạt động với tần suất cao.
Cô không biết anh định làm gì...
Mấy giây sau, giọng nói khàn khàn của anh lại vang lên: "Được rồi."
Cô lập tức mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt có chút tươi cười của anh, "Cậu đỏ
mặt thành ra như vậy, người ta sẽ thật sự cho rằng tôi làm gì với cậu
đấy."
Nhưng thật ra cái gì anh cũng không làm.
Thật sự không nhịn được muốn trêu chọc cô.
Anh ngồi thẳng người, cô gái nhỏ khẽ thở ra vài hơi, cố gắng làm dịu nhịp
tim đang đập thình thịch của mình, vừa rồi cô thật sự nghĩ anh sẽ hôn
cô.
Nếu như hai người bọn họ thật sự hôn...
Ôi ôi ôi, cô đang tưởng tượng linh tinh cái gì thế này! Chẳng lẽ cô đang mong chờ sao?
Suy nghĩ vừa rồi của cô khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận với bản thân mình, cô quay mặt đi chỗ khác. Du Hàn thấy vậy, tưởng rằng cô không vui, anh
khẽ nhíu mày, giọng mềm hơn mấy phần: "Có phải tôi làm gì sai rồi không, khiến cậu cảm thấy bị đụng chạm."
Vẻ mặt cô cứng lại, quay đầu lại nhìn anh, cô nghe thấy anh nói: "Nếu như cậu thấy không thoải mái, tôi xin lỗi."
Cô nhanh chóng lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm, "Không phải..."
Anh cong môi cười một tiếng, "Ồ, vậy thì là xấu hổ rồi."
Bối Doanh Doanh bị anh nói trúng tim đen vừa xấu hổ vừa tức giận, bàn tay
không chút sức lực đẩy anh ra, "Du Hàn, mình không muốn nói chuyện với
cậu nữa..."
Giọng điệu giống như đang nũng nịu.
Nhưng anh không có cách nào không nói chuyện với cô.
Ý cười dưới đáy mắt anh càng đậm, tạm thời không có ý định tiếp tục đùa cô, nên anh đứng dậy.
Bối Doanh Doanh nhìn anh, thấy anh đi đến bên cạnh người chèo thuyền, hai
người trao đổi vài câu, người chèo thuyền đưa mái chèo trong tay cho
anh.
Anh bắt đầu chèo thuyền, cô nhìn bóng lưng cao gầy của cô, trong lòng run lên một cái.
Cô thoáng sững người một chút, sau đó cười với anh, chỉ chỉ về phía bên phải, đúng như ý cô, anh chèo về phía bên phải.
Cô chậm rãi đứng lên, đi đến phía sau lưng anh, anh nhìn thấy cô, "Sao thế?"
"À, mình cũng muốn chèo..."
Vẻ mặt anh nghiêm lại: "Không được, quá nguy hiểm."
"Vậy thôi..." Cô bĩu môi, đang định quay người lại thì tay bị anh giữ chặt.
Lúc cô còn đang ngạc nhiên, anh kéo cô về phía trước, sau đó đưa mái
chèo cho cô, "Cầm chắc vào."
Cô làm theo anh, Bàn tay lớn của anh phủ lên bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh nắm lấy tay cô dạy cô chèo thuyền.
Bối Doanh Doanh: !!!
Anh đang đứng sau lưng cô, tư thế của hai người bọn họ lúc này, giống như anh lại một lần nữa ôm cô vào trong lòng.
"Giữ nguyên lực này nhưng bàn tay thả lỏng một chút." Anh hơi cúi người,
giọng nói của anh như một cây sắt cắm sâu vào trong tai của Bối Doanh
Doanh, thiêu đốt vành tai của cô trở nên đỏ bừng.
Mấy người quay phim chụp ảnh ở thuyền bên cạnh: ... Hai người cũng quá biết cách tạo tương tác đấy!
Bọn họ bàn luận: "Tôi cảm thấy hai người bọn họ rất hợp đôi, sự chênh lệch
chiều cao này rất dễ thương, hơn nữa bạn nam này thật sự rất cưng chiều
bạn nữ..."
"Hâm mộ quá đi, cẩu độc thân kiếm tiền không dễ dàng tí nào, bị cho ăn cẩu lương đầy miệng luôn."
"Cậu có người mình thích không? Chúng tôi cũng có thể quay cho cậu một video ngắn."
"À, nếu như tôi nói với nữ thần của tôi, cô ấy sẽ trực tiếp xé nát kịch bản rồi đạp bay tôi luôn."
Một bên khác, Bối Doanh Doanh đã học chèo thuyền xong, Du Hàn hơi buông tay ra nhưng vẫn đứng che chở sau lưng cô, sợ cô xảy ra nguy hiểm gì.
Thật ra anh phát hiện, có những lúc cô không phải nhát gan đến mức như vậy.
Chèo thuyền xong, nhiệm vụ quay, chụp hình ngày hôm nay đến đây là kết thúc. Trở lại trên bờ, đoàn quay phim chân thành cảm ơn bọn họ hôm nay đã tận lực phối hợp, cũng để lại cách thức liên lạc, đợi sau khi đoàn làm phim chỉnh xong video, sẽ gửi cho bọn họ một bản.
Sau khi đoàn phim rời đi, Vương Thụ Trạch nhìn đồng hồ đeo tay, "Cũng sắp
đến giờ ăn tối rồi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm luôn đi, tao đặt
chỗ trước rồi."
"Ui, hôm nay anh Vương chơi khô máu luôn." Viên Gia trêu chọc.
Tâm trạng hôm nay của Vương Thụ Trạch hiển nhiên là rất tốt, trước mặt cô
gái cậu ta thích, tất nhiên muốn thể hiện hào phóng một chút.
Dưới sự nhiệt tình mời mọc của cậu ta, Bối Doanh Doanh và Du Hàn cũng đành phải đi cùng bọn họ.
Năm người chậm rãi đi ra khỏi thành cổ, lúc này điện thoại trong túi Bối Doanh Doanh rung lên mấy cái.
Cô lấy ra xem, là nhóm chat bốn người bọn họ, Trịnh Hy, Kỷ Diệu, Cố Anh và cô, Trịnh Hy đang nhắn tin: [Hôm nay mình phát sốt cả ngày, khó chịu
cực kỳ.]
Kỷ Diệu: [Hả, cậu nhanh đi khám đi! Sao bố mẹ cậu không đưa cậu đi bệnh viện?]
Trịnh Hy: [Hai người bọn họ đều đang tăng ca rồi, không sao đâu, mình đang ở
nhà nằm rồi, một lát nữa xuống dưới lầu mua chút cháo ăn là được.]
Bối Doanh Doanh suy nghĩ một chút, Trịnh Hy từng nói cho cô biết địa chỉ
nhà của cô ấy, cô quay đầu hỏi Du Hàn: "Cậu có biết quận Cổ Điền ở đâu
không?"
"Không phải thành cổ nằm trong quận Cổ Điền sao?"
Thật là trùng hợp!
Du Hàn hỏi cô, "Sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!