Bối Sơ Nhan nghĩ thế
nào cũng không thể đoán trước được tình huống này. Kế hoạch tự cho là
hoàn hảo của cô ta bị phá vỡ trong chớp mắt. Cô ta nhìn thấy Bối Doanh
Doanh từng bước đi về phía bọn họ, lòng cô ta đã chìm xuống tận dưới
đáy.
Có rất nhiều học sinh có mặt ở đây
thích Bối Doanh Doanh, vui vẻ kích động vẫy tay chào hỏi với cô. Cô hơi
bất ngờ một chút, cong môi nở nụ cười vẫy tay đáp lại mọi người.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn tự nhốt bản thân vào một góc hẻo lảnh không có người nhìn thấy, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp. Cô cho rằng tất cả mọi
người đều chán ghét mình. Nhưng không ngờ khi cô đột phá bản thân trở
nên xán lạn hơn, có thể nhận được nhiều ánh mắt yêu thích của bạn bè như vậy.
Bối Doanh Doanh đi đến trước mặt
đồng đội, Vương Thụ Trạch thấy cô, suýt chút nữa vui đến phát khóc:
"Doanh Doanh, cậu đến rồi, bọn mình còn tưởng không gặp được cậu nữa
cơ..."
Một bàn tay của Viên Gia vung về phía cậu ta, "Con mẹ nó, mày có biết nói chuyện không thế."
"Cái miệng thối này, cái miệng thối này..."
Cô mỉm cười, ánh mắt đối diện với đôi mắt nặng nề của Du Hàn, cô hơi xấu
hổ mặt đỏ lên, bờ môi cong lên: "Xin lỗi đã để các cậu phải chờ lâu như
vậy, vừa rồi trên đường kẹt xa."
Du Hàn dịu dàng nói: "Đến là tốt rồi."
Bối Doanh Doanh nhìn qua đội Elk Girls, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Bối
Sơ Nhan. Sắc mặt cô vẫn không hề thay đổi nhưng Bối Sơ Nhan thì lập tức
chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Khí thế lúc này của Vương Thụ Trạch lập tức tăng lên rất nhiều, phản bác lại lời trào
phúng vừa rồi của đội bên kia: "Tôi thấy bây giờ phải để các cậu thất
vọng rồi. Nếu có thời gian rảnh rỗi, tốt hơn hết là quay lại học thuộc
bản thảo đi. Dù sao thì thời gian giành cho các cậu cũng không còn nhiều đâu."
Nữ sinh của đội Elk Girls tức quá
hóa cười: "Tôi thấy thời gian của các cậu cũng không nhiều lắm đâu, hãy
biết trân quý cơ hội cuối cùng tham dự thi biện luận trong năm nay đi."
Đội Elk Girls quay người rời đi, Bối Sơ Nhan nghe thấy sau lưng có người gọi cô ta lại.
Cô ta quay đầu nhìn lại, là Bối Doanh Doanh.
"... Có chuyện gì sao?"
Bối Doanh Doanh đến gần Bối Sơ Nhan, bỗng bật cười một tiếng, ánh mắt dời về phía cuối phòng thi: "Chị nhìn xem ai đến rồi?"
Bối Sơ Nhan nhìn theo ánh mắt của cô, cô ta nhìn thấy chỗ ngồi gần cửa ở phía sau phòng thi ——
Bối Hồng và Viên Man Hà đang ngồi ở đó.
Ban đầu là cô ta mong chờ bố mẹ đến xem mình thi, không hiểu sao giờ phút
này trong lòng lại cảm giác lạnh lẽo, khiến cô ta cảm thấy rất bất an.
"Bố mẹ đến xem chúng ta thi đấu, chúng ta đều phải thể hiện tốt một chút, chị thấy sao?" Bối Doanh Doanh dịu dàng nói.
Bối Sơ Nhan nhếch môi, ra vẻ rất tự tin, "... Nhất định là phải vậy rồi, bố mẹ đến là nhìn tao lấy được giải quán quân."
Bối Sơ Nhan lần nữa quay người, ai ngờ sau lưng bỗng vang lên tiếng nói ——
"Sữa bò sáng nay, chị bỏ hơi nhiều đường cho em."
Bối Sơ Nhan nghe thấy câu này trong nháy mắt hai mắt mở lớn, đầu như bị một tia sét đánh trúng, cả người cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ.
Cô ta dừng lại mất hai giây mời chậm rãi quay người lại, ánh mắt có hơi né tránh.
"Mày, mày đang nói cái gì?"
Bối Doanh Doanh nhướng lông mày: "Chị sao có thể nghe không hiểu em đang nói gì được."
Chẳng lẽ Bối Doanh Doanh phát hiện...
Nếu như con bé phát hiện, vậy có phải có nghĩa là Bối Hồng và Viên Man Hà...
Cô dừng một chút, câu tiếp theo là: "Đợi trận đấu kết thúc, chị sẽ biết thôi."
Bối Sơ Nhan trở về chỗ, người cô ta khẽ run lên, lòng bàn tay đổ rất nhiều
mồ hôi, đồng đội ở bên cạnh gọi mấy lần cô ta cũng không phản ứng.
"Nhan Nhan, cậu làm gì mà ngẩn người thế?"
"Hả..." Bối Sơ Nhan bối rối lấy lại tinh thần, đồng đội trêu ghẹo cô ta: "Đừng
làm như cậu thật sự căng thẳng như thế, chúng ta chỉ đang thi đấu với
bốn tên gà mờ thôi."
Đúng lúc này chuông báo hiệu vào tiết vang lên, tuyên bố trận đấu chuẩn bị bắt đầu.
Bối Doanh Doanh hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên tâm trạng hồi hộp. Cô
ngồi bên cạnh Du Hàn, anh quay sang nhìn cô, "Trong lòng không cần suy
nghĩ bất kỳ chuyện gì khác, cũng đừng suy nghĩ nhiều, cứ coi như đang
chơi trò chơi làm văn thôi."
"Ừm, tớ nghĩ tớ chuẩn bị xong rồi."
Hai đội đứng dậy, mỗi người tự ngồi xuống vị trí đối diện đối thủ. Người
dẫn chương trình đi lên sân khấu, tất cả mọi người cũng dần yên tĩnh
lại.
Đây là cuộc tranh đấu mà tất cả mọi người chờ mong đã lâu.
Liệu NR có thể "phản công" đến cùng hay không, hay là Elk Girls có thể bảo vệ vinh quang của mình không.
Hôm nay đội NR vẫn là bên ủng hộ, quan điểm của bọn họ là "Đối mặt với sự
phi lý của cuộc sống, chúng ta nên chiến đấu đến cùng”, quan điểm của
đội Elk Girls là "Đối mặt với sự phi lý của cuộc sống, chúng ta nên đối
mặt với nó một cách bình tĩnh".
Người
tranh luận đầu tiên của đội NR trong trận này là Vương Thụ Trạch. Điều
khiến ba người còn lại không ngờ đến là, Vương Thụ Trạch bình thường
luôn bình tĩnh, hôm nay lại mắc mấy lỗi sai rất rõ ràng.
Lần này Vương Thụ Trạch chủ động đưa ra muốn thử biện luận một chút. Bình
thường tính tình cậu ta dễ bị xao động, vào thời điểm then chốt lại
giống như xe bị tuột xích. Bởi vì quá lo lắng nên cậu ta diễn đạt đôi
chỗ chưa trôi chảy, một số câu liên tiếp bị dính vào nhau, lúc chuyển ý
còn rất cứng nhắc.
Người đầu tiên xung
trận giống như thuốc an thần cho cả đội, biểu hiện này của Vương Thụ
Trạch không tính là quá kém. Nhưng ngay sau khi đội Elk Girls biện luận
xong có thể thấy sự chênh lệch rất rõ ràng.
Vương Thụ Trạch lộ vẻ sầu não, đang định mở miệng, nhưng lúc này có một bàn tay đặt lên lưng cậu ta.
Cậu ta quay đầu lại, Du Hàn dùng khẩu hình miệng nói với cậu ta: "Vững vàng."
Giờ phút này là lúc khảo nghiệm tâm lý.
Vương Thụ Trạch ép bản thân phải bình tĩnh.
Sau đó bắt đầu tiến vào phần chất vấn, người phản biện thứ hai của đội NR là Du Hàn.
Mà bên đối thủ là Bối Sơ Nhan.
Khi cả hai đứng dậy, dưới sân khấu vang lên tiếng xì xào bàn tán, gương mặt đẹp trai nhất của đội NR và gương mặt xinh đẹp nhất của đội Elk Girls,
luôn là đề tài sôi nổi mà mọi người quan tâm.
Sau khi đồng hồ bấm giờ bắt đầu, Du Hàn bắt đầu đặt câu hỏi, cách nói
chuyện của anh trầm ổn, nhưng cũng rất đanh thép. Anh nêu ra những điểm
lập luận thiếu logic vừa rồi của đội đối thủ trong phần đầu, khiến Bối
Sơ Nhan không có cách nào phản bác được. Mỗi lần Du Hàn mở miệng là mỗi
lần anh ném cho đối phương một vấn đề nan giải. Mà sở trường của Bối Sơ
Nhan là phần chất vấn, nhưng hôm nay sở trường này lại không phát huy
được. Ba câu hỏi được đặt ra nhưng có hai câu cô ta không trả lời được,
khiến ba thành viên còn lại nhìn cô ta, trợn tròn cả mắt.
Chỉ có Bối Sơ Nhan thật sự hiểu được cảm giác não đột nhiên bị chập mạch là thế nào.
Vừa rồi cô ta mới bị Bối Doanh Doanh kích thích, chuyện thuốc xổ kia quanh
quẩn mãi trong đầu cô ta khiến cô ta không thể suy nghĩ một cách bình
tĩnh được.
Sau khi Du Hàn kết thúc chấn vấn, bên dưới không nhịn được nổ ra tràng pháo tay không ngớt.
Đúng là anh Hàn có khác, vừa ra tay là biết có được hay không!
Sau đó Bối Sơ Nhan bắt đầu chất vấn, người đối đáp là Viên Gia. Lần này Bối Sơ Nhan lần nữa mắc sai lầm, cô ta để mất những đòn phản công đẹp mắt
vào trong tay Viên Gia. Thành viên đội Elk Girls nghẹn họng trân trối
nhìn màn tranh luận này, chờ đến khi Bối Sơ Nhan ngồi xuống, bọn họ nắm
chặt ống tay áo Bối Sơ Nhan hỏi:
"Nhan
Nhan, cậu đang nói cái gì thế, ôi trời ơi...!" Mở đầu bọn họ chiếm được
một ưu thế lớn như vậy, trong nháy mắt đã bay thành mây khói.
Bối Sơ Nhan lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, cô nắm chặt tay thành nắm đấm, buồn bã trả lời: "Đừng ồn ào nữa..."
Những đội tham gia trước đó cũng đến xem trận chung kết, thấy Bối Sơ Nhan
không ngừng mắc sai lầm, ai cũng cảm thấy khó tin khi một người lão
luyện từng tham gia rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ, mồm miệng rất lợi hại mà lại mắc sai lầm nghiêm trọng như vậy.
Mà điều này đối với đội NR là một tín hiệu tốt. Vương Thụ Trạch đã vui lên lại.
Sau khi phần chất vấn kết thúc, đã đến phần kích thích nhất đó là phần biện luận tự do, trận đấu bắt đầu bước vào giai đoạn gay cấn.
Viên Gia: "Trước sự vô lý, chúng ta không tìm kiếm kết quả của cuộc đấu
tranh, mà chỉ yêu cầu lương tâm ngay thẳng không thẹn với lòng. Nói một
câu "Chúng ta đã làm hết sức rồi", mà quan điểm của đội bạn lại an ủi
chính mình —— Chúng ta đã làm rất tốt, nếu như con người dễ dàng thỏa
mãn như vậy, ngày hôm nay con người sẽ không sống trong kỷ nguyên 4G
chuẩn bị bước vào thời đại 5G. Đấu tranh là nguyên liệu thúc đẩy xã hội
tiến lên. "
Bối Sơ Nhan đứng lên: "Vậy
thì tôi xin hỏi đội bạn, sức người có hạn, liều mạng giãy giụa sẽ mất
hết sức lực, sức chịu đựng và cả sinh mệnh. Sự bình tĩnh giúp chúng ta
lạc quan hơn, không phải sao?"
Vương Thụ
Trạch đang định phản bác, nhưng cậu đã thấy Bối Doanh Doanh đứng lên:
"Chúng tôi chưa từng nói tâm lý phản kháng là tiêu cực, lạc quan vẫn có
thể chiến đấu. Bình tĩnh đối mặt là thay đổi cảm xúc chủ quan, vậy tôi
xin hỏi các bạn trong cuộc sống có nhiều vấn đề xảy ra như vậy, nếu chỉ
thay đổi cảm tính chủ quan mà không hành động thực tế, làm thế nào có
thể xác định giá trị con người?
Hoa Kỳ
bắt đầu cuộc chiến tranh giành độc lập kéo dài 10 năm vào năm 1775 và
chống lại thực dân Anh và giành độc lập dân tộc thành công. Hãy nhìn lại đất nước Trung Quốc của chúng ta, trước cuộc xâm lược tàn bạo của Nhật
Bản năm 1931, chúng ta đã không lựa chọn bình tĩnh đối mặt mà hàng vạn
người con trai, con gái Trung Quốc đã đẩy lùi những kẻ xâm lược bằng cả
mồ hôi máu. Thật nực cười khi Nhật Bản, quốc gia chỉ rộng lớn bằng tỉnh
Vân Nam, đang cố gắng chiếm đóng Trung Quốc trong vòng ba tháng? Nhưng
người Trung Quốc không bao giờ e sợ sự vô lý này. "
Sau khi Bối Doanh Doanh nói một tràng dài như vậy, cả phòng lại một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay, ngay cả những thành viên khác trong đội NR cũng
không ngờ cô có thể phản công hoàn hảo như vậy!
Bối Hồng và Viên Man Hà nhìn con gái nhỏ của bọn họ khí thế hừng hừng từng
câu từng chữ rõ ràng lời ít ý nhiều, sửng sốt trong chốc lát.
Đây là Doanh Doanh của bọn họ sao?
Bối Sơ Nhan cũng ngây người trong giây lát.
Lần đầu tiên, cô ta thực sự cảm nhận được Bối Doanh Doanh đã trở nên khác trước.
...
Sau khi phần tranh luận tự do kết thúc, đến phần tổng kết cuối cùng, người
tranh luận thứ tư của đội NR là Bối Doanh Doanh. Lúc này cô đã hoàn toàn trút bỏ được tâm trạng lo lắng, cả người thoải mái kết thúc phần thi
của đội bọn họ một cách hoàn hảo.
Sau
phần tổng kết của đội Elk Girls, ban giám khảo bắt đầu chấm điểm. Vương
Thụ Trạch tràn đầy tự tin, kích động nắm chặt cánh tay Du Hàn, "Làm sao
bây giờ, em cảm thấy bản thân thật sự muốn đi thi cấp tỉnh..."
Tuy nhiên, Du Hàn vẫn bình tĩnh như thường.
Vương Thụ Trạch đã nói cậu ta nhìn thấy giáo viên trong trường thiên vị đội
Elk Girls, vì vậy phần nhận xét và cho điểm ngày hôm nay liệu có công
bằng và chính trực hay không vẫn còn là một vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!