Bối Doanh Doanh nghe
vậy, con ngươi màu hổ phách đầy vẻ ngốc trệ, Du Hàn cảm nhận được cả
người cô bắt đầu cứng lại. Anh không nhịn được bật cười, nhéo nhéo gương mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu của cô, lùi về sau một chút trấn an
cô.
"Đồ ngốc, sợ cái gì? Tôi cũng chỉ muốn ôm lấy cậu, cũng không làm gì khác."
Trong lòng anh nghĩ thế nào cũng muốn động tay động chân, nhưng không thể dọa cô sợ được.
Nhiệt độ trên mặt Bối Doanh Doanh vẫn chưa giảm, đầu cô rúc vào trong chăn
sâu hơn một chút. Anh xích lại gần bên tai cô, nhẹ giọng dỗ dành, dụ dỗ
cô.
"Chỉ ôm một lúc thôi, được không?"
Cô xấu hổ không dám gật đầu đồng ý, nhưng lời từ chối lại không nói ra
khỏi miệng được. Du Hàn thấy vậy coi như cô ngầm đồng ý, một giây sau
anh vươn tay ôm cô vào trong ngực, truyền nhiệt độ nóng rực trên người
sang cho cô.
Bối Doanh Doanh ngửi thấy
mùi hương mát lạnh dễ chịu trên người anh, tay không có sức lực đẩy anh
ra, mặc cho nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, trong đầu cô nổi lên những bong bóng màu hồng.
Cằm của anh nhẹ
nhàng đặt lên đỉnh đầu cô, ôm cô chặt thêm một chút. Cơ thể cô gái nhỏ
mềm mại, anh còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa ngọt ngào, ôm cô cực kỳ
dễ chịu, nhưng cũng nhịn không nổi.
Hai
người im lặng một lúc, Bối Doanh Doanh nhớ lại chuyện buổi chiều này
Hách Manh nói với cô trong quán cà phê, nghi ngờ trong lòng lần nữa lại
nổi lên.
Bối Doanh Doanh kể lại chuyện buổi chiều Hách Manh kể cho cô nghe. Cô nói
đến đoạn Du Hàn và Bối Doanh Doanh trước đó rất thân thiết nhưng bây giờ lại thấy hai người dường như không còn nói chuyện nữa, Du Hàn dần hiểu, cười nhạt hỏi lại cô: "Vậy cậu cảm thấy quan hệ của tôi và chị ta là
thế nào?"
"Hả..."
Anh vuốt ve vành tai mỏng mềm của cô, ánh mắt ý tứ sâu xa:
"Vừa rồi nghe Doanh Doanh nói như vậy, cậu cảm thấy trước đây quan hệ của tôi và chị ta là bạn bè nam nữ?"
"..."
Tâm tư của cô rõ vậy sao?
Cô không thể không thừa nhận, cô đúng là có nghĩ đến chuyện đó.
"Nhưng nếu như Doanh Doanh đoán sai, có phải nên nhận phạt không?" Anh khẽ cười.
Phạt?
"Phạt cái gì..." Cô rụt rè nhìn anh.
Anh trước tiên nói chuyện của mình, "Không phải như cậu nghĩ đâu. Tôi cơ bản không thích chị ta, sao có thể làm bạn bè được."
"Nhưng mà -- "
"Nhưng mà trước đó chị ta từng thích tôi, bị tôi từ chối."
Bối Doanh Doanh: ??!!
Hóa ra chuyện Bối Sơ Nhan thích anh là thật!
"Vì sao?"
Anh biết trong câu chuyện cô kể đã được lược bớt, anh thản nhiên giải thích rõ cho cô hiểu: "Không thích thì chính là không thích thôi, dù sao
không phải ai cũng là Bối Doanh Doanh, đúng không?"
"..."
Sao người này hơi một tí lại...
Bối Doanh Doanh nói với Du Hàn trước đó Bối Sơ Nhan còn ở trước mặt cô mắng anh, nói anh trộm tiền. Sắc mặt Du Hàn sầm xuống, kể cho cô biết sự
thật. Lúc đó đúng là ví tiền của Viên Man Hà bị mất, cuối cùng tìm thấy
trong phòng của Du Hàn, nhưng anh hoàn toàn không hề hay biết chuyện
này, là bị người khác đổ oan. Sau đó có một người giúp việc nói với anh
ban ngày cô ấy nhìn thấy Bối Sơ Nhan đi vào trong phòng Viên Man Hà, vì
vậy mà Du Hàn mới biết là do Bối Sơ Nhan giở trò.
Sau khi anh giải thích rõ ràng với Viên Man Hà, Viên Man Hà cũng không truy cứu chuyện này, có lẽ bà ấy biết anh không phải loại người như vậy,
chuyện này cứ thế trôi qua.
Nhưng Bối Sơ Nhan muốn trả thù anh, sống chết bám lấy chuyện này không buông.
Bối Doanh Doanh nghe anh nói xong, lông mày cô nhíu lại, đau lòng cho anh.
Đúng vậy, một người tốt như Du Hàn, sao có thể làm chuyện như vậy được.
"Vậy là sau khi Doanh Doanh nghe Bối Sơ Nhan nói như vậy vẫn bằng lòng chọn tin tưởng tôi?" Anh nói.
Cô gái nhỏ của anh thật sự lương thiện từ tận xương tủy.
Bối Doanh Doanh ngẫm lại những lời anh vừa nói, thảo nào Bối Sơ Nhan không
thích cô đến gần Du Hàn. Chắc là chị ta không cam tâm, người chị ta
không theo đuổi được, càng không thể để cho cô đến gần.
Du Hàn vuốt chóp mũi xinh xắn của cô, "Bây giờ không cho phép cậu suy nghĩ nhiều? À đúng rồi, phải phạt cậu." Anh cười nói, "Cậu đoán sai rồi phải bị phạt."
Sao anh vẫn còn nhớ chứ!
Cô quay mặt đi chỗ khác, định giả ngu không hiểu, lại bị anh ôm chặt hơn, "Còn muốn chống đối, không nghe lời rồi."
"Du Hàn..."
Cô mềm mại gọi anh một tiếng, trêu chọc tim anh tê dại một hồi, đầu áp vào trán cô, "Doanh Doanh, cậu cứ như thế này tôi thật sự không nhịn nổi
muốn bắt nạt cậu."
Cô hoàn toàn không dám nói gì nữa [QAQ].
"Đùa cậu thôi, không phạt, tối nay cậu ngoan lắm."
Anh buông cô ra, sau đó đứng lên, "Cậu buồn ngủ rồi, có muốn đi rửa mặt súc miệng một cái rồi ngủ không?"
"Có."
Lúc này cơn buồn ngủ của cô cũng đã tiêu tan nhiều rồi. Cô bò dậy, một lúc
sau người giúp việc đưa hai bộ quần áo để thay mặc, cô cầm quần áo đi
vào trong phòng tắm.
Bối Doanh Doanh tắm rửa xong đi ra, trong phòng không có ai, cô đoán chắc anh đã về phòng rồi.
Cô nằm vào trong chăn ấm áp, duỗi lưng một cái, cảm giác cả người rất dễ chịu, cô vươn tay lên tắt đèn ngủ, nhắm mắt lại.
Nhưng một lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên.
Mấy giây sau, Du Hàn mở cửa đi vào, trong tay anh ôm một cái chăn bông lớn, giọng nói trầm thấp: "Giường của tôi lạnh quá."
Bối Doanh Doanh: ???
Anh quăng chăn lên giường, "Doanh Doanh, chỗ này của cậu có máy sưởi."
"... Chỗ của cậu không có?"
"Phòng tôi hỏng rồi."
"..." Thật hay giả vậy?
Bối Doanh Doanh thấy anh nằm xuống, cô lập tức lấy chăn cuốn quanh người
mình, rụt lại vào một góc giường. Cô níu chặt cái chăn quay đầu liếc
anh: "Du Hàn, cậu thật sự muốn ngủ ở đây à?"
"Sao vậy, không phải trước đó tôi đã từng ngủ với cậu sao?"
Điều này nói cho cô biết, cô phải quen với điều này rồi chứ.
Cô im lặng mấy giây, vẫn không mở miệng đuổi anh đi. Thấy anh yên tĩnh nằm xuống, cô cũng không nhiều lời, ép buộc bản thân nhắm mắt ngủ.
Nhưng khi cô mơ mơ màng màng ngủ không say, bỗng cảm thấy cả người rất lạnh,
cô kéo chăn lên che kín người, nhưng vẫn cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Cô cuộn tròn người lại, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh.
Chuyện gì thế này...
Cô mở mắt ra, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Du Hàn, không biết anh đã nhìn cô bao lâu, "Sao vậy, lạnh lắm à?"
"Đột nhiên hơi lạnh..."'
Anh chậm rãi dịch sát lại gần cô, giữ lấy đầu nhỏ của cô, dịu dàng hỏi: "Có cần chui vào trong chăn của tôi không? Trong này rất ấm đấy."
Bối Doanh Doanh ngẩn người.
Cô thấy anh vén chăn lên, kéo cô lại bên cạnh anh, sau đó một lần nữa đắp kín chăn lại, ôm chặt cô.
Vừa chui vào trong chăn, một luồng hơi ấm tỏa ra làm tan biến mọi giá lạnh. Cô cảm thấy bản thân dường như vừa ở trong thời tiết mùa đông bỗng
chuyển sang mùa xuân ấm áp.
Cơ thể của
anh ấm áp giữa mùa đông lạnh buốt. Giờ phút này cho dù là vì ở trong
chăn hay là vì cơ thể nóng hôi hổi của anh, đều khiến cho cả người cô
bắt đầu ấm lên.
Nhưng mà tư thế thân mật này, khiến cho đầu cô muốn nổ tung, cả người co quắp lại không dám động đậy.
Lúc này cô đang mặc váy ngủ kiểu phục cổ, phong cách cung điện màu xanh bạc hà, chất vải bên ngoài mềm mại như tơ lụa, cổ tròn viền ren, lộ ra cần
cổ trắng mịn, dần dần cái cổ xinh đẹp đó lại đang nhuộm lên màu hồng
nhạt.
Hô hấp của Du Hàn có chút nặng nề, anh cụp mắt xuống, cúi thấp xuống gần cổ của cô, giọng nói trầm thấp:
"Còn lạnh không?"
"Không lạnh." Ngược lại nhiệt độ cả người cô đều tăng lên, toàn thân cô đỏ bừng lên giống như một quả cà chua chín mọng.
Tay của cô không biết nên để chỗ nào, đành phải nắm chặt tay để trước
người, mấy giây sau, lòng bàn tay ấm áp của anh đột nhiên quấn lấy tay
cô, "Sao tay vẫn lạnh như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!