Bối Hồng vừa nói
xong, bàn tay đang bóp vai cho bố của Bối Sơ Nhan đột nhiên cứng lại, cô nhìn về phía em gái đang đứng trước bàn làm việc của bố, đáy mắt lộ ra
vẻ hoang mang.
"Bố... Con cảm thấy như
vậy không tốt lắm đâu? Trước mặt nhiều người như vậy... Doanh Doanh sẽ
căng thẳng. Bố còn nhớ lần trước năm Doanh Doanh học lớp mười không.
Năm đó Bối Doanh Doanh học lớp mười, có một lần Bối Hồng dẫn hai chị em đi
tham dự một sự kiện khai trương khu trượt băng, đây cũng một trong những dự án Bối Hồng đầu tư. Lúc đến nơi, người dẫn chương trình mời Bối
Doanh Doanh lên sân khấu để phỏng vấn, nhưng Bối Doanh Doanh căng thẳng
đến mức không nói được câu nào, khiến cho không khí hiện trường lúc đó
cực kỳ gượng gạo. Lúc đó đã khiến Bối Hồng mất hết mặt mũi, cuối cùng
vẫn là Bối Sơ Nhan lên sân khấu chào hỏi mọi người.
Ý cười trên môi Bối Hồng vẫn không giảm, đứng dậy đi đến bên ghế gỗ lim
ngồi xuống, "Không sao hết, đó là chuyện năm ngoái rồi, bây giờ Doanh
Doanh trưởng thành rồi, lá gan cũng lớn hơn nhiều, đúng không nào?" Ông
mở nắp chén trà, uống một ngụm nhỏ.
"Nhưng mà bố, ở trường có nhiều người như vậy... Sợ Doanh Doanh sẽ rất căng
thẳng, đến lúc đó nói không tốt, bị bạn học cùng lớp nhìn thấy, sau này
lấy chuyện đó ra châm chọc Doanh Doanh thì sao bây giờ..." Cô ta tiếp
tục "Nói chuyện giùm Bối Doanh Doanh."
Bối Doanh Doanh vẫn luôn im lặng, lúc này cô nghiêng đầu nhìn chị ta, thấy chị ta chột dạ, sau đó --
Cô khẽ cong khóe môi, nói với bố:
"Bố, con cảm thấy chị thật sự nói rất đúng."
?
Bối Sơ Nhan sửng sốt.
"Vừa rồi con cũng nghĩ rồi, diễn thuyết ở trường học nhiều có người như
vậy... Con sẽ rất căng thẳng, con sợ con sẽ không làm tốt được," cô cúi
đầu nói nhỏ, "Bố, hay là bố vẫn để cơ hội lần này cho chị đi, hơn nữa ở
trường chị được nhiều người yêu quý hơn con."
Dáng vẻ này của cô khiến ai cũng không thể cưỡng lại được, Bối Hồng đau lòng vẫy tay với cô, đợi cô đi đến trước mặt, ông nắm tay cô bảo cô ngồi
xuống bên cạnh mình: "Sao thế, có phải ở trường có người hay bắt nạt
Doanh Doanh không?"
Trên mặt cô khôi phục lại nụ cười, lắc đầu: "Không có ạ, chỉ là tính của con quá hướng nội,
chị thì ưu tú hơn rất nhiều, tất nhiên sẽ có nhiều người thích chị rồi."
"Ai nói Doanh Doanh của chúng ta không ưu tú..." Bối Hồng sờ đầu của cô,
khẽ thở dài một tiếng: "Con thật sự không muốn lên nói sao?"
"Dạ."
Bối Hồng gật đầu, nhìn về phía Bối Sơ Nhan: "Vậy thì để Nhan Nhan lên phát
biểu vậy, Nhưng Nhan Nhan có thời gian rảnh để chuẩn bị không?"
Vừa rồi Bối Sơ Nhan suýt chút nữa không thở nổi, lúc này lại giống như bàn
tay đang bóp cổ cô ta đột nhiên buông ra. Cô ta có thể từ từ hô hấp trở
lại, cô ta thoải mái mỉm cười: "Vâng, con có thời gian ạ."
"Được rồi, hai đứa nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, đi ngủ sớm một chút."
"Bố ngủ ngon ạ."
Hai người đi ra khỏi thư phòng, Bối Sơ Nhan đi phía trước bỗng quay đầu
lại, liếc nhìn Bối Doanh Doanh, trong ánh mắt đầy vẻ hoang mang cùng
nghiên cứu dò xét.
"Bối Doanh Doanh, mày làm như này không giống mày chút nào, mày thật sự không muốn lên diễn thuyết sao?"
Làm thế nào cô ta cũng không thể tin được, Bối Doanh Doanh vì cái gì mà vô
duyên vô cứ từ chối. Gần đây không phải con nhỏ này cực kỳ nóng lòng thể hiện bản thân sao? Ngay cả ca hát cũng hát rồi, vừa rồi lại nói là căng thẳng?
Bối Doanh Doanh mỉm cười: "Sao hả? Nếu như chị hy vọng em lên nói như vậy thì để bây giờ tôi quay lại nói với bố."
Bối Sơ Nhan nhíu mày, tức giận không dám đáp lại.
"Chỉ là đột nhiên em không muốn tham gia thôi, gần đây phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ."
Bối Sơ Nha bán tin bán nghi, nhưng lúc sau cô ta vẫn mỉm cười, "Lần này
diễn thuyết lớn như vậy, mày cũng không có cái dũng khí đó."
Cô ta vừa dứt lời, giống như đã chiến thắng, kiêu ngạo quay đầu rồi đi
tiếp tục đi về phía trước, bỗng cô ta nghe thấy giọng nói của Bối Doanh
Doanh lần nữa vang lên.
"Bối Sơ Nhan, chị sợ đúng không?"
"... Cái gì?"
"Sợ rằng lời nói dối mà chị bịa ra sẽ bị bại lộ trước mặt tất mọi người,
không phải chị nói -- chị là cô con gái duy nhất của nhà họ Bối sao?"
Lưng Bối Sơ Nhan cứng đờ, cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân cô ta dâng lên.
Bước chân của cô ta dừng lại.
"Vì sao ở trường chị không cho em chào chị, phải giả vờ như không quen biết?"
"Chị sợ hãi, chị sợ người khác sẽ biết em là em gái của chị, bọn họ sẽ bắt
đầu chú ý đến em, chị không muốn em đoạt mất đi sự nổi tiếng của chị,
bởi vì chị sợ hãi mọi người sẽ bắt đầu thích em."
Bối Doanh Doanh nói ra tâm tư của Bối Sơ Nhan.
Bối Sơ Nhan quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn cô, vẻ tức giận và chán ghét
cùng bộc phát một lúc, "Cần tao nói cho mày biết tại sao không? Mày đã
hỏi thì lý do chính là bởi vì có đứa em gái tai bị vấn đề khiến cho tao
cảm thấy mất mặt. Hồi học tiểu học, có người biết tao là chị của mày,
tao bị mọi người gọi là chị gái của "đứa điếc", suýt chút nữa bị mọi
người cô lập." Cô ta nhìn trên mặt Bối Doanh Doanh đã không còn nụ cười, bỗng bật cười một tiếng, "Đáp án này mày hài lòng chưa?"
Cô ta nói xong, trực tiếp quay người đi vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Bối Doanh Doanh đứng tại chỗ, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cô cố gắng
kiềm chế cảm xúc, bờ vai nhấp nhô theo hơi thở, hai mắt cô đỏ lên.
"Bối Sơ Nhan, chị thật sự không có một chút áy náy nào."
Vừa rồi cô thật sự muốn nắm lấy tay Bối Sơ Nhan, gào lên chất vấn chị ta, lỗ tai cô thành ra thế này là vì ai?
Bối Doanh Doanh nhìn ánh trăng bên ngoài ban công.
Hôm nay trăng rất tròn.
Không bao lâu nữa có thể thu lưới rồi.
-
Sáng hôm sau, Bối Doanh Doanh rửa mặt xong xuống dưới lầu, Viên Man Hà đang chuẩn bị bữa sáng.
"Sao hôm nay con dậy sớm như vậy?" Mẹ nhìn đồng hồ cổ treo tường, "Còn chưa đến 6:20."
Bối Doanh Doanh cười một tiếng, cô cầm lấy một cái bánh mì nướng trên bàn, "Sáng nay con dậy sớm học từ đơn."
"Ngoan quá, con ăn đi, ăn xong mẹ bảo chú lái xe đưa con đi học."
Não cô bắt đầu hoạt động, nuốt bánh mì, giọng có chút ấm úng không rõ: "Không cần đâu ạ, con đi cùng bạn học..."
"Bạn học nào?"
Cô cúi đầu, uống một ngụm sữa để che dấu sự căng thẳng của mình:
"Hách Manh trước đó hay chơi cùng con á mẹ..."
"Là con bé đó sao? Không phải gần đây mấy đứa không hay liên lạc lắm sao?"
"Mấy ngày trước có nhắn tin với nhau... Bọn con cùng nhau ngồi tàu điện ngầm đi học, hôm nay con còn phải trực nhật, sắp muộn rồi ạ."
Mẹ gật đầu, "Vậy con mau đi học đi." Cô lấy thêm một cái bánh mì nướng,
đứng dậy cầm cặp sách rồi chạy nhanh ra cửa, "Ài, con chậm một chút, chú ý an toàn nhé."
"Vâng ạ, bye bye mẹ ~"
Viên Man Hà nhìn cô bất đắc dĩ nở nụ cười, "Chạy còn nhanh hơn thỏ."
Cô chạy ra khỏi cổng lớn, thở phào một hơi rồi lon ton ra khỏi biệt thự
cho đến khi đến góc rẽ chỗ hẹn mọi lần của bọn họ. Cô nhìn thấy Du Hàn
đứng đợi sẵn ở đó, bước chân nhanh chóng tăng tốc, nhanh như chóp vọt
đến trước mặt anh.
Anh thuận thế kéo cô
vào trong lòng, lau vụn bánh mì trên khóe miệng cô, mỉm cười: "Đồ ngốc,
chạy cái gì, đang nhai bánh mì nghẹn thì làm sao bây giờ."
Cô nuốt miếng bánh mì nướng xuống bụng, đáng yêu cười một cái với anh:
"Chào buổi sáng, vừa rồi mình sợ mẹ đột nhiên gọi mình lại, hỏi mình mấy câu nữa."
Buổi tối hôm qua trước khi đi
ngủ, Du Hàn thuận miệng nói ước nguyện lớn nhất của anh là mỗi sáng có
thể cùng cô đến trường, buổi tối có thể cùng nhau về nhà, thế là cô lập
tức kiên trì bảo ngày mai sẽ cùng anh đến trường.
Anh bóp mặt của cô: "Thảo nào mặt đỏ như vậy, hóa ra là nói dối rồi chạy đến đây."
"Còn không phải vì muốn được gặp cậu..." Lén lút khiến cô khẩn trương chết đi được [QAQ].
"Ừm, Doanh Doanh ngoan lắm." Đầu ngón tay anh rơi xuống vòng eo mềm mại của
cô, cô bị nhột né tránh khỏi vòng ôm của anh, lại bị anh kéo vào trong
lòng, mạnh mẽ hôn xuống.
Không ngờ sáng sớm đã...
Bây giờ cô càng lúc càng quen với việc anh hơi một tí là hôn môi.
Nụ hôn kết thúc, anh sờ đầu của cô, cười nói:
"Sữa yến mạch."
Vừa rồi Bối Doanh Doanh uống sữa.
Mặt cô phiếm hồng, khẽ đẩy anh một cái, "Đi nhanh lên, sắp trễ rồi..."
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, dáng vẻ thảnh thơi: "Đến kịp, còn chưa đến sáu giờ rưỡi."
Bối Doanh Doanh cuối cùng cũng biết anh vì sao muốn hẹn cô sớm như vậy ——
là vì vừa có có thời gian đùa giỡn cô, lại còn không lo bị đi học muộn!
Quá đáng, quá đáng lắm ○| ̄|_ .
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!