Bối Doanh Doanh vừa
nói xong, Tiểu Trí và Đông Vũ nhìn thấy bóng dáng của người đứng bên
cửa, tái mặt vì kinh ngạc, gần như nhảy dựng lên như con chim sợ hãi.
Bối Doanh Doanh...
Sao em ấy lại ở đây...
Một tiếng nổ cực lớn vang lên giữa những mảnh vỡ ký ức của bọn họ. Tiếng
hét lớn của một cô bé, rồi cô bé hôn mê, theo sau đó là cơn ác mộng bám
theo cả ngày lẫn đêm cùng cả sự tự trách cũng cuồn cuộn dâng lên, như
sắp xuyên thủng vỏ não, khiến trước mắt bọn họ biến thành một màu đen.
Bối Doanh Doanh thấy vậy, nụ cười trên mặt không hề giảm chút nào, giọng điệu ôn hòa:
"Anh Tiểu Trí, Anh Đông Vũ đã rất nhiều năm rồi chúng ta không gặp lại."
Lòng bàn tay Tiểu Trí không ngừng đổ mồ hôi, anh ta nuốt nước miếng, ánh mắt vụt sáng: "Doanh Doanh, em..."
Bối Sơ Nhan đè cảm giác căng thẳng bỗng ập tới xuống, tức giận chỉ trích:
"Bối Doanh Doanh, mày đang giở cái trò quỷ gì đây! Mày giả mạo tao gọi
bọn họ đến, rốt cuộc là mày muốn làm gì?"
Bối Doanh Doanh thấy Bối Sơ Nhan vẫn thản nhiên như thường, cô thu ý cười
lại, vẻ mặt vô tội, "Chỉ là do em nhớ mấy mọi người, thấy đã lâu không
liên lạc với mọi người rồi nên hôm nay mới muốn hẹn mọi người đến gặp
mặt một chút, nhưng mà... Số điện thoại của em bị mọi người cho vào danh sách đen, cho nên em chỉ có thể dùng cách này thôi."
Nhắc đến chuyện này, Tiểu Trí và Đông Vũ lập tức nhớ ra từ sau khi lỗ tai
Bối Doanh Doanh xảy ra chuyện, bọn họ sợ phải đối mặt với em ấy, mới đầu bọn họ còn nhắn tin hỏi thăm, nhưng sau này do cảm giác tội lỗi càng
ngày càng gia tăng, nên bọn họ đã kéo số điện thoại của Bối Doanh Doanh
vào danh sách đen, cắt đứt liên lạc.
Nhưng lúc ấy Bối Doanh Doanh không biết sự thật đằng sau đó, cô chỉ biết
những người bạn tốt ngày xưa của cô đột nhiên không chơi với cô nữa. Cô
vẫn luôn cho rằng vì tai cô không nghe thấy nên bọn họ không muốn chơi
với cô nữa.
Lúc đó cô vừa tự ti vừa uất ức, giống như có một con quỷ không ngừng đẩy cô xuống vực sâu.
Đông Vũ cảm giác như có một bàn tay đang bóp ấy cổ anh ta, khiến anh ta sắp
ngạt thở, anh ta nhịn không được muốn chạy trốn: "Đột nhiên anh nhớ ra
tối nay anh còn có chút chuyện bận, hay là chúng ta... Hẹn lại hôm nào
đi."
Đông Vũ lôi kéo Tiểu Trí và Lệ Na
định chạy trốn, Bối Doanh Doanh chặn ở cửa, "Không sao, ăn bữa cơm cũng
không mất bao lâu, mọi người nhìn thấy em lập tức muốn chạy, chẳng lẽ
mọi người đang sợ em sao?"
"..."
Không ai dám nói gì.
Bối Doanh Doanh đi về phía trước đến trước bàn ăn, quay đầu nhìn bọn họ nói: "Mọi người ngồi xuống đi, chúng ta gọi món."
Lúc này bốn người đều không biết trước mặt bọn họ là một trận Hồng Môn Yến* đang chờ.
* 鸿门宴: Tiệc Hồng Môn (tiếng Trung: 鴻門宴; Hán-Việt: Hồng Môn yến) là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia
chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật
của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự
kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc
đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu
Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập
Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên.
Sau khi mọi người ngồi vào bàn, người phục vụ đưa thực đơn lên, Bối Doanh Doanh gọi đồ ăn, Lệ Na đánh giá cô gái trước mặt mình.
Lệ Na là em họ của Đông Vũ, từ nhỏ bọn họ đã chơi cùng với nhau nên hôm
nay Đông Vũ dẫn cô ấy đến đây. Hôm bị nổ pháo hoa, cô ấy không có mặt ở
hiện trường, cho nên cô ấy chỉ có một chút ấn tượng về Bối Doanh Doanh,
cũng không hề thấy sợ hãi.
Cô ấy nhỏ giọng hỏi Đông Vũ: "Đây là em gái của chị Nhan Nhan sao? Chúng ta cùng ăn một bữa cơm cũng đâu có làm sao?"
Bối Doanh Doanh nhìn về phía bốn người bọn họ, "Mọi người muốn ăn gì không, gọi đi?" Cô nhìn thực đơn, "Em nhớ anh Tiểu Trí thích ăn bánh dày đường đỏ, trước đó đến tết, anh thường hay đến nhà em ăn."
Nhắc đến chuyện "tết", bàn tay cầm ly trà của Tiểu Trí đột nhiên lắc một
cái, nước đổ ra ngoài mặt bàn, anh ta ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt đầy ẩn ý của Bối Doanh Doanh, chột dạ đổ mồ hôi trán.
"Anh thế nào cũng được..."
Sau khi gọi đồ ăn xong rồi, người phục vụ rời khỏi phòng bao, Bối Sơ Nhan
nhìn em gái của mình, nhăn mặt không vui, "Mày muốn gặp bọn họ, trực
tiếp nói thẳng với tao không phải là xong rồi sao, cần gì phải lấy cớ cả nhà đi ăn cơm?"
"Còn không phải là vì
chị không chịu giúp em hẹn mấy anh ấy sao?" Bối Doanh Doanh tự rót cho
mình một ly nước, mỉm cười nhìn người đối diện, "Nhưng mà cũng ma, hôm
nay cuối cùng em cũng gặp được rồi."
Tiểu Trí nhìn Bối Doanh Doanh, do dự một lúc mới hỏi: "Doanh Doanh, dạo này... Em vẫn ổn chứ?"
Bọn họ vẫn luôn cho rằng tính cách của Bối Doanh Doanh sẽ thay đổi rất
nhiều, nhưng hôm nay gặp mặt tận mắt nhìn thấy, thật ra cũng không thu
mình tự kỷ như trong tưởng tượng của bọn họ.
"Vẫn rất ổn, ngoại trừ lỗ tai không nghe được, cần đeo máy trợ thính."
Anh ta khẽ run lên, giọng càng lúc càng yếu: "Vậy, tai của em... Có thể trị hết được không?"
Bối Doanh Doanh lạnh nhạt nói: "Cho dù có thể trị hết ——
Cũng không thể vượt qua được bóng ma trong lòng."
Bối Sơ Nhan không kiên nhẫn, cắt đứt chủ đề này:
"Đừng nói mấy chuyện này được không? Bực bội."
Bối Doanh Doanh cười lạnh trong lòng, nói với Bối Sơ Nhan: "Cũng đúng, hôm
nay vất vả lắm mọi người với họp lại với nhau, đúng là phải nên nói mấy
chuyện vui vẻ mới đúng."
Cô chống tay lên bàn đỡ lấy đầu nhìn người đối diện, "Em còn nhớ khi còn nhỏ, em thường
chạy theo sau mông các anh, nhưng mà mỗi lần các anh đều cố ý vứt bỏ em, cố ý để cho em không tìm được mọi người."
Đông Vũ cáu kỉnh: "Ai còn nhớ những chuyện khi còn nhỏ? Lúc đó mọi người cũng chưa hiểu chuyện."
Cô đột nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh bàn ăn, nhìn về phía núi giả màu
đen, "Các anh không phải đều thích nhớ lại quá khứ sao? Chẳng lẽ là mọi
người đều đã quên?"
Tất cả mọi người đều im lặng, cô quay lại đi về chỗ Tiểu Trí và Đông Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!