Dù cho bố mẹ hai bên ngăn cản thế nào, Du Hàn vẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ mối quan hệ này.
Khi tỏ tình với Bối Doanh Doanh, anh nói với cô, lúc này anh không thể mang lại cho cô một cuộc sống vật chất tốt, sợ cô sẽ tủi thân. Nhưng Bối
Doanh Doanh nói với anh cô không bận tâm. Khi đó anh cũng đã hứa hẹn với cô, cho anh thêm vài năm nữa, anh sẽ cho cô một tương lai đáng để tin
tưởng, dựa vào.
Lúc đó Du Hàn biết nếu như anh từ bỏ, Bối Doanh Doanh sẽ đau khổ đến nhường nào.
Anh đặt cô trong lòng bàn tay nâng niu từng chút một. Từ nhỏ cô đã có bóng
ma trong lòng, không được hưởng nhiều tình yêu thương của bố mẹ, lỗ tai
thì lại không nghe thấy, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Có thể khiến cho cô mở lòng thích anh, rõ ràng đã chứng minh cô rất tín nhiệm anh.
Anh không thể nhẫn tâm dệt giấc mộng đẹp cho cô, rồi lại tự tay xé nát nó.
Sau khi xảy ra chuyện, anh nói muốn suy ngẫm thật kỹ là để tự hỏi bản thân
nên làm thế nào để khiến bố mẹ Bối đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, cho anh một cơ hội. Còn chuyện chuyển nhà, là do mẹ anh thật sự rất ngại khi
tiếp tực ở nhà họ Bối. Mặc dù không bị sa thải, nhưng bây giờ ở trong
một nhà, khó tránh khói khiến mọi người đều xấu hổ.
Du Hàn cũng cảm thấy có lẽ chuyển nhà sẽ là một chuyện tốt, ít nhất cũng
giảm bớt cảm giác hèn mọn cùng tự ti vì "ăn nhờ ở đậu" của Du Linh.
Cho nên tối nay anh hẹn Bối Doanh Doanh ra đây là vì muốn nói chuyện này.
Không ngờ cô hiểu lầm, vừa rồi nhận điện thoại cô đã khóc thành ra như vậy,
còn hỏi anh có phải muốn chia tay không, anh nghe là gấp gáp muốn điên
lên rồi.
Du Hàn xoay người, tay luồn xuống dưới đầu gối của cô, bế bổng cô lên. Anh đi lại chỗ ghế ngồi xuống, đặt cô ngồi lên đùi mình.
Anh lấy khăn giấy trong túi ra, lau nước mắt cho cô, không biết làm sao chỉ đành nhẹ nhàng dỗ dành: "Biết ngay là Doanh Doanh gặp tôi sẽ khóc thành con mèo con mít ướt, lại còn không hỏi rõ ràng đã hiểu lầm tôi, hửm?"
Cô xụ miệng, đầu ngón tay níu lấy góc áo của anh, tựa đầu lên vai anh: "Là do mình sợ..."
Khóe môi anh cong lên, "Đừng sợ, không phải tôi ở đây rồi sao? Tôi đau lòng
còn không kịp, sao có thể bỏ Doanh Doanh lại, để sau này Doanh Doanh trở thành bạn gái người khác được."
Một lúc
sau Bối Doanh Doanh đã nín khóc, ngón tay anh xuyên qua mái tóc mềm mại
của cô, giữ lấy gáy cô, cúi xuống hôn lên môi cô.
Anh đã vài ngày không được gặp cô rồi.
Nụ hôn lúc này xen lẫn khao khát cùng tình cảm mãnh liệt hơn bình thường, như muốn làm cô tan chảy.
Bàn tay ôm eo cô dần dần siết chặt, nụ hôn sâu khiến cô gái nhỏ không thở
nổi. Anh dừng lại, thấy khuôn mặt cô đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn thở phì phò, đôi môi ửng hồng ngọt ngào như được phủ thêm một lớp nước bóng
loáng.
"Sao không biết hít thở bằng mũi, đồ ngốc."
"Hức... Mũi bị nghẹt rồi." Vừa rồi cô khóc thảm như vậy mà, mũi nghẹt rồi đó có được không hả [QAQ].
Du Hang không khỏi bật cười, vuốt dọc chiếc mũi nhỏ đỏ ửng của cô, "Bạn
gái nhỏ ngốc nghếch như vậy, vẫn nên để một mình tôi bế về nhà thì tốt
hơn."
Cô nghe vậy, lặng lẽ nhướng mày, vòng tay ôm lấy cổ anh, "Vậy cậu bế về đi."
Du Hàn nói cho cô nghe những suy nghĩ mấy ngày nay của anh, cuối cùng anh
nói mình sẽ đi tìm Bối Hồng nói chuyện. Anh không hy vọng quan hệ giữa
Bối Doanh Doanh và bố mẹ cô sẽ xảy ra vấn đề gì, anh sẽ dùng lý trí để
giải quyết.
Cô gật đầu, nhỏ giọng ấp úng
nói: "Dù sao thì mình mặc kệ bố mẹ có đồng ý hay không. Chúng ta thi vào cùng một trường đại học, bố mẹ cũng không thể quản được mình..."
Có những lúc cô vì thứ mình muốn, sẽ rất cố chấp.
"Yên tâm, tôi và cậu sẽ công khai ở bên nhau." Anh nắm chặt tay cô, hôn xuống bàn tay của cô.
Điện thoại của Bối Doanh Doanh lần nữa rung lên, lúc này cuối cùng cô cũng
phải lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình hiển thị là Viên Man Hà
gọi đến, chuyện cô lén ra ngoài, chắc chắn mẹ đã biết.
Du Hàn thấy vậy, đưa tay ra ý muốn cầm lấy điện thoại của cô, "Để tôi nghe cho."
Cô hơi do dự, sau đó vẫn đưa điện thoại cho anh. Du Hàn nhận lấy, nói với
Viên Man Hà ở đầu bên kia mấy câu, sau đó cúp điện thoại.
"Không nói gì, đi thôi. Tôi đưa cậu về, sau đó nói chuyện với chú."
"Tối nay luôn sao?" Cô không ngờ lại nhanh như vậy.
"Không thì đợi đến khi nào?" Anh sờ đầu cô, "Bố mẹ cậu cũng đã biết bây giờ
tôi đang "bắt cóc" cậu đi rồi, tôi cũng phải qua đó giải thích với bọn
họ chứ."
Cô đứng dậy, lúc này cô mới để ý trong tay Du Hàn có một túi giấy tờ, cô hỏi anh là cái gì, Du Hàn khẽ cười, chỉ nói bốn chữ:
"Thẻ bài đàm phán."
Lúc hai người về đến biệt thự nhà họ Bối, Viên Man Hà đang đứng ngoài cửa
chờ, khi biết con gái chạy ra ngoài bà đã rất sốt ruột.
Bối Doanh Doanh đi đến trước mặt mẹ, buông thõng ánh mắt. Viên Man Hà nhìn
là biết con gái vừa khóc, bà muốn mắng mấy câu, cuối cùng lại không đành lòng.
"Dì Viên, xin lỗi dì vì đã tự tiện hẹn Doanh Doanh ra ngoài." Du Hàn nói.
Viên Man Hà nhìn hai người bọn họ, một lúc sau mới thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Đi vào đi."
Bọn họ đi vào trong nhà, Viên Man Hà giữ lấy tay con gái: "Tối nay con chưa ăn cơm đó, nghe lời mẹ đi vào trong ăn cơm trước đã."
"Nhưng mà..." Cô nhìn về phía Du Hàn.
"Không sao đâu, tôi nói chút chuyện với chú và dì."
Viên Man Hà cũng gật đầu, "Mẹ đưa Du Hàn lên trên lầu, bố con vừa mới về."
Dưới ánh mắt trấn an của Du Hàn, cuối cùng cô phải quay người đi vào trong
phòng ăn. Viên Man Hà dẫn Du Hàn lên lầu, im lặng mấy giây, bà ôn hòa
nói: "Doanh Doanh thật sự rất thích cậu."
Anh cụp mắt, "... Cho nên cháu mới hy vọng, có thể tiếp tục ở bên cô ấy."
Viên Man Hà mở cửa thư phòng, Bối Hồng đang ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt
nặng nề. Ông ngước mắt lên nhìn người đi theo sau vợ mình, sắc mặt càng
đen hơn.
"Cháu chào chú." Du Hàn cúi đầu chào.
Trong lòng Bối Hồng hừ một tiếng, tất nhiên là ông đang bày ra sắc mặt không
được tốt đẹp gì mấy. Viên Man Hà tiến lên xoa bả vai của chồng: "Được
rồi, anh đừng làm việc nữa, ra ngồi một chút đi, hôm nay em pha trà cho
anh."
Bối Hồng cuối cùng cũng đứng dậy,
ngồi xuống bàn trà gỗ lim. Viên Man Hà ở bên cạnh yên lặng pha trà, Bối
Hồng nhìn cậu nhóc vắt mũi chưa sạch trước mặt mình.
"Sao đây, cậu muốn nói chuyện gì với tôi?"
Du Hàn vẫn rất bình tĩnh, vẻ mặt không hề lộ chút sợ sệt nào: "Chú dì, hôm nay cháu đến đây muốn xin hai người cho cháu một cơ hội, cho phép cháu
tiếp tục kết giao với Doanh Doanh."
Bối Hồng nhíu mày: "Kết giao? Dựa vào gì? Chỉ bằng mấy lời này của cậu?"
Du Hàn đưa túi hồ sơ trong tay ra, "Đây là kế hoạch làm việc trong vòng năm năm tới của cháu, mời chú xem qua."
...
"Cháu sẽ dựa theo bản kế hoạch này để phát triển sự nghiệp. Nếu như sau khi
tốt nghiệp, cháu không đạt được mục tiêu như đã đặt ra trong này, cháu
sẽ chủ động rời khỏi Doanh Doanh. Cháu và Doanh Doanh ở bên nhau, chưa
từng nghĩ đến tương lai sẽ để cậu ấy chịu thiệt, sống một cuộc sống kém
hơn so với hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!