Sau khi đốt pháo hoa, Du Hàn ôm cô gái nhỏ đang đỏ mặt đi xuống dưới lầu, anh nhìn cô, trêu
chọc cô cười nói: "Người khác không biết, còn tưởng Doanh Doanh là một
cái đèn lồng đỏ."
Qua mấy giây sau cô mới kịp hiểu ý của anh, sờ gương mặt nóng hổi của mình, rất tức giận.
Anh mới là cái đèn lồng đấy!
Đến cửa nhà, Du Hàn mở cửa đi vào, Du Linh đang ngồi trên ghế sô pha nghe
thấy bên ngoài cửa có tiếng động, lập tức đứng lên, tiến lên đón: "Cô
Doanh Doanh đến rồi, đốt pháo hoa xong rồi sao?"
"Cháu chúc dì năm mới vui vẻ ~" Trên mặt cô đầy ý cười, "Pháo hoa đẹp lắm ạ."
Du Linh cười đón hai đứa vào trong nhà, bảo bọn họ mau ngồi xuống, trên
bàn trà có rất nhiều bánh ngọt hạt dưa, còn có cả đồ ăn vặt Du Hàn chuẩn bị cho cô, cô vừa nhìn liền không thể rời mắt được.
Du Linh đi vào bếp rót nước cho bọn họ, lúc đi ra bà lấy ra một cái lì xì đỏ rực đưa cho cô: "Nào, dì Du cho cô tiền mừng tuổi."
Bối Doanh Doanh nhìn Du Hàn, có hơi xấu hổ: "Dạ dì ơi không cần đâu ạ, cháu đã học đại học rồi..."
"Cháu cứ nhận đi, Tiểu Hàn cũng có đó, học đại học thì trong mắt chúng ta vẫn còn là một đứa trẻ."
Du Hàn sờ đầu của Bối Doanh Doanh, "Em nhận đi."
"Vậy cháu cảm ơn dì ~" Cô vui vẻ nhận lì xì.
Du Linh ngồi xuống ghế sô pha, hỏi: "Tiểu Hàn, áo lông dê hôm qua con đưa cho mẹ là của cô Doanh Doanh mua cho mẹ sao?"
Hai người ngẩn người, Du Hàn lên tiếng: "Sao mẹ biết..."
Du Linh bất đắc dĩ cười một tiếng: "Con là con trai sao biết chọn mấy loại quần áo như này? Hơn nữa trước đó bà chủ còn vòng vo hỏi kích thước
quần áo của mẹ. Hôm qua mẹ mới nghĩ ra, chắc hẳn là cô Doanh Doanh cẩn
thận, muốn mua cho mẹ một bộ."
Mấy ngày
trước lúc hai người đi trung tâm thương mại, Bối Doanh Doanh lôi kéo Du
Hàn cùng đi chọn cho Du Linh vài cái áo len, nói là quà năm mới cho Du
Linh, nhưng cô lo lắng bà ngại nhận, nên bọn họ nói là Du Hàn mua.
"Cô Doanh Doanh, sau này không cần tốn kém như vậy đâu, dì còn nhiều quần áo lắm."
"Không sao đâu dì, Du Hàn cũng tặng cho bố mẹ cháu nhiều quà lắm, cháu không
tặng lại thì không lễ phép lắm, mẹ sẽ mắng cháu mất." Cô nghịch ngợm
cười một tiếng.
"Đứa nhỏ này..." Du Linh cười đến nếp nhăn ở khóe mắt hằn lên.
Mọi người cùng nhau xem chương trình cuối năm, một lúc sau Du Linh đi vào
bếp xem xôi ngọt thập cẩm còn đang ở trên bếp, Du Hàn đi vào theo.
Ở trong phòng bếp, "Mẹ, lát nữa mẹ không cần lấy cho Doanh Doanh đâu, vừa rồi cậu ấy ăn nhiều đồ ăn vặt quá, sợ là ăn không nổi nữa." Du Hàn nói.
"Nhưng vậy sao được, lát nữa mẹ cứ mang ra, các con mỗi đứa ăn một ít là được."
Anh cười, "Vậy vừa rồi lúc trước khi ra ngoài con muốn ăn mẹ còn không cho? Bây giờ đã thương Doanh Doanh hơn rồi."
"Con thì có gì tốt để thương?" Du Linh cũng cười theo, bà quay đầu nhìn cô
gái nhỏ ngồi trong phòng khách xem kịch, cười cực kỳ vui vẻ, "Cô bé
Doanh Doanh này vừa ngoan lại vừa khiến người ta yêu thích như vậy. Con
phải đối xử với con bé thật tốt, không được phép bắt nạt con bé, biết
chưa?"
Anh bất đắc dĩ mỉm cười, "Con biết rồi, mẹ có vẻ không có gì bất mãn với cô ấy nhỉ."
"Mẹ có thể nhìn ra được Doanh Doanh thật sự thích con, mẹ cũng không có yêu cầu con dâu tương lai của mẹ thế nào, chỉ cần người đó đối tốt với con, là mẹ yên tâm rồi."
"Ừm." Anh nhìn mẹ mình, giọng điệu rất trịnh trọng --
"Con nghĩ kỹ rồi mẹ, sau khi tốt nghiệp con sẽ cưới Doanh Doanh."
Bây giờ anh chỉ tiếc hận không thể sớm ngày khiến cô trở thành người của mình.
Qua tết là lại bắt đầu chào đón một học kỳ mới. Ngày đầu tiên đi học lại,
lúc Bối Doanh Doanh đến ký túc xá, Châu Tố và Lê Thiến cũng đã đến.
"Hey, chúc mừng năm mới!"
Ba cô gái vẫn thân thiết như trước, Châu Tố nói kỳ nghỉ vừa rồi cô ấy đi
ra nước ngoài du lịch, suýt chút nữa còn quen được một bạn trai người
nước ngoài. Lê Thiến thì kể cô ấy về quê, hiện tại đang có một bạn học
hồi cấp ba theo đuổi cô ấy, cô ấy rung động nhưng vẫn còn đang suy nghĩ.
Cô ấy hỏi Bối Doanh Doanh, "Người trong nhà cậu có biết cậu đang yêu đương không?"
Cô gật đầu, "Biết chứ, hơn nữa phụ huynh hai bên còn đã gặp mặt nhau rồi."
"Wow, mình cảm thấy tình yêu của các cậu càng thêm bền chắc đó, ngay cả tốc
độ gặp mặt người lớn hai bên cũng rất nhanh." Lê Thiến nói.
Châu Tố ôm Doanh Doanh, vẻ mặt cuộc sống trong còn gì luyến tiếc: "Cậu nhìn
dáng vẻ ngọt ngào của hai cậu xem, rồi nhìn lại dáng vẻ chó độc thân đau khổ của mình này."
"Nhưng sao cậu vẫn không tìm thấy đối tượng nhỉ..." Bối Doanh Doanh khó hiểu, Châu Tố xinh đẹp thế này, tính cách cũng tốt.
"Mình đoán là do Tố Tố yêu cầu quá cao."
Châu Tố gật đầu, "Tất nhiên rồi, những tên tầm thường sao có thể lọt vào mắt của mình." Cô ấy thở dài, xoa xoa mặt Bối Doanh Doanh, "Xem ra bốn năm
này mình sẽ bơ vơ một mình rồi."
Cô cười cười, "Sẽ không đâu, chỉ là duyên phận chưa đến thôi."
Buổi tối, lúc Châu Tố cùng Bối Doanh Doanh thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài chứ không định xuống dưới ăn, bất ngờ trong đám bạn có một
người gửi tin nhắn nhà ăn số bốn có món cá sốt cà chua mới, Châu Tố liền nói muốn đi ăn thử. Đồ gọi bên ngoài của Lê Thiến đã đến, cho nên Bối
Doanh Doanh cùng Châu Tố đi xuống nhà ăn.
Hai người đi xuống dưới lầu, đi đến nhà ăn, lúc gọi đồ ăn, Châu Tố vỗ lưng của cô: "Ê, cậu nhìn xem đó là ai!"
Bối Doanh Doanh quay đầu, nhìn thấy Du Hàn đi vào nhà ăn, bên cạnh anh còn có một người bạn cùng phòng.
Cô vừa nhìn là nhận ra ngày người bạn cùng phòng kia là "thư sinh" lần
trước gặp mặt mà một lòng chỉ nghĩ đến đi ăn cơm nhanh rồi còn đi thư
viện.
Thật là khéo.
Ánh mắt lạnh lùng của Du Hàn cũng nhìn thấy bóng dáng của cô, anh đi về
phía cô, hỏi vài câu cô đang định gọi muốn gì, rồi anh lại hỏi nam sinh
đi bên cạnh mình: "Vậy chúng ta cũng ăn món này luôn không?"
Nam sinh đeo một cặp kính gọng mỏng trên sống mũi cao, nâng mí mắt lên lạnh lùng nhìn lướt qua thực đơn, môi mỏng khẽ mở: "Tùy cậu."
Hai nam sinh gọi đồ ăn, sau đó nói đi tìm chỗ trước.
Sau khi bọn họ đi, ánh mắt Châu Tố vẫn không rời khỏi người nam sinh vừa
rồi, cô giữ lấy tay của Doanh Doanh, ánh mắt đờ đẫn: "Trời ơi, bạn cùng
phòng của bạn trai cậu! Mình ưng!"
"Cậu không thấy nam sinh đó rất đẹp trai sao, hơn nữa mình thích kiểu người
toát ra hơi thở học bá nồng đậm thế này, vừa khéo bù đắp cho một học
sinh tồi như mình." Châu Tố chớp chớp đôi mắt, ánh mắt quyến rũ, "Lúc ăn cơm tìm hiểu một chút, nhưng cậu phải giúp mình đấy nhé."
Lúc tìm thấy chỗ ngồi, hai nam sinh cũng đang bưng cơm lại đây, bốn người
bưng khay đồ ăn ngồi xuống ghế, Bối Doanh Doanh ngồi đối diện với Du
Hàn, mỉm cười đưa đũa cho anh.
Ánh mắt Du Hàn đầy cưng chiều, "Không phải nói gọi đồ ăn ngoài sao?"
"Tự dưng lại muốn ăn đồ trong nhà ăn, hì hì."
Bối Doanh Doanh nói xong, nhận được ánh mắt của Châu Tố ngồi bên cạnh liếc
tới, cô ho khan hai tiếng, sau khi tìm từ xong, lên tiếng: "Đúng rồi,
mình giới thiệu lại lần nữa, đây là bạn cùng phòng của mình Châu Tố, còn bạn ngồi bên cạnh Du Hàn là..."
"Bạn cùng phòng của tôi, Lục Gian."
"Lục trong Lục nào, Giản trong Giản nào thế?"
Lục Giản nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô gái đối diện đang hỏi mình. Đôi môi đỏ của Châu Tố hơi mím lại, sóng nước trong mắt gợn như xoáy nước,
dường như có thể khiến người ta chìm đắm vào trong.
Nhưng Lục Giản lại là người sẽ không chìm đắm vào trong ánh mắt đó.
Cậu ta im lặng hai giây, giọng điệu lạnh nhạt như thường ngày, lời ít ý nhiều: "Lục trong lục địa, Giản trong đơn giản."
Cậu ta nói xong cúi đầu xuống tiếp tục tập trung ăn cơm.
Ý cười của Châu Tố càng sâu, ánh mắt đánh giá dừng trên người cậu ta.
Nam sinh cao khoảng 1m85, nhã nhặn gầy gò, từ cổ áo sơ mi lộ ra một chiếc
cổ trắng ngần. Khi cậu ta không cười, đôi mắt đào hoa kia lạnh lùng lướt qua, rõ ràng có thể thấy được hai chữ —— cấm dục.
Mà sự thật là, trong mắt người ta đúng là chỉ có lập trình và mã code.
Cơm nước xong xuôi, Du Hàn và Bối Doanh Doanh tất nhiên là đi hẹn hò, Lục
Gian thì nói đi thư viện, Châu Tố cũng nói: "Tôi vừa nhớ ra đúng lúc tôi định đi trả sách, tiện đường."
Lục Giản liếc mắt nhìn qua cô ấy, cũng không phản đối.
Sau khi bọn họ rời đi, Bối Doanh Doanh nắm tay Du Hàn, "Chúng ta đi thôi."
Hai người tản bộ trong khuôn viên trường, cô hỏi anh: "Em thấy Lục Giản
giống như chỉ một lòng thích học thôi, cậu ấy có bạn gái không?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!