Bối Doanh Doanh núp trong ngực anh, nhịp tim cô lúc này đập loạn như một
chú hươu con chạy loạn, cô ôm cổ anh, nhẹ nhàng gọi tên anh: "Du Hàn. .
Hàn cụp mắt nhìn gương mặt ửng hồng của cô, cảm giác như có hàng nghìn
con kiến đang bò trong lòng, anh trầm giọng nói: "Doanh Doanh, anh đã
chờ lâu lắm rồi."
Giờ phút này mỗi một tế bào trong cơ thể anh đều đang cuống cuồng kêu gào không thể kiềm chế được.
Mà Bối Doanh Doanh ngoại trừ tim đập thình thịch, thì cũng không biết phải làm gì hơn.
Anh bế cô đi về phía bồn tắm ngoài trời, hai người ngồi xuống bồn tắm, dòng nước ấm áp tràn ra bên ngoài, bao phủ cơ thể của hai người.
Anh một lần nữa ôm cô vào lòng, cô cảm thấy tầm mắt xung quanh trống trải
thì cực kỳ xấu hổ cúi đầu xuống, ngón tay của anh vuốt ve vành tai đỏ
hồng của cô, "Căng thẳng?"
"Ừm. . ."
"Yên tâm, không ai có thể nhìn thấy chúng ta ở đây đâu," anh khẽ cười, "Doanh...h chỉ cần -- thả lỏng, hưởng thụ là được rồi."
Anh nói: "Đêm nay cho dù em có cầu xin buông tha thế nào, cũng đều vô dụng thôi."
A. . .
Trong bồn tắm, hai người xuýt làm đến một bước cuối cùng, nhưng Du Hàn vẫn
lựa... dừng lại, anh với lấy khănstắm để bên cạnh, quấn vòng quanh người cô rồi bế cô đi vào trong p.òAg.
Giường êm đệm ấm vẫn làm cho cho cô gái nhỏ có cảm giác an toàn hơn.
Ngón tay Du Hàn kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, lấy một hộp nhỏ bên trong ra.
Cô mở mắt ra nhìn, sau khi nhìn thấy đồ trong tay anh là cái gì, nhỏ giọng hỏi: "Anh chuẩn bị cái này từ lúc nào. . ." Người này từ khi nào đã có ý định xấu này với cô rồi?
Anh mỉm cười, đưa hộp n... cho cô, "Em đeo vào cho anh đi."
Mặt cô lập tức đỏ bừng.
"Anh phiền phức quá đi. . ." Cô lầm bầm.
"Hay là không cần dùng nữa?"
Cô ngẩn người, anh sờ đầu cô, "Đồ n...sao có thể không dùng được, em còn quá trẻ, anh không nỡ."
Sau đó, anh lần nữa hôn lên môi cô.
Bối Doanh Doanh vẫn luôn tò mò khi làm chuyện này sẽ có cảm giác gì, nhưng
sau khi cô đích thân được trải nghiệm, cảm giác đầu tiên là -- đau.
Nhưng sau đó cơn đau cũng dần dần biến mất, theo sự dẫn dắt của Du Hàn, cô từ từ buông lỏng bản thân.
Hóa ra khi hai người hợp lại làm một lại có thể khiến cho lòng người thỏa
mãn như vậy, thế giới này, không ai có thể thân mật với đối phương hay
hai người bọn họ được.
Đ. Tua nửa đêm, Du Hàn ôm cô gái nhỏ đã được tắm rửa sạchhơn đi ra khỏi phòng tắm, cái
giường ban đầu bây giờ đã không thể nằm ngủ được, anh ôm cô qua một căn
phòng k. C.
Hai người nằm xuống, anh ôm cô vào trong lòng, "Sao mà sức lực lại yếu thế này, đồ ngốc."
"Anh chỉ biết bắt nạt em thôi. . ." Cô yếu ớt bĩu môi, muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, anh trầm giọn... cười: "Được rồi, không bắt nạt em nữa, ngoan nào, đừng lộn xộn."
Cô hơi mím môi, làm loạn một lúc rồi cũng ngoan ngoãn, "Du Hàn. . . Ngày mai em muốn ngắm mặt trời mọc."
"Hửm? Còn muốn ngắm?" Anh nhổm người dậy ...èn trên đầu giường, "Nhưng tối
nay ngủ trễ quá, ngày mai em không dậy nổi thì làm sao đây?"
"Vậy anh gọi em dậy, được không anh?"
"Được. . . Em mau nhắm mắt ngủ đi." Anh hôn lên môi cô một cái.
Cô cười nhắm mắt lại, Du ...hìn gương mặt dần dần chìm vào giấc ngủ của
cô, anh nắm lấy tay của cô, sờ thấy nhẫn kim cương trên ngón áp út.
Đêy, cuối cùn chiếcg cô cũng thật sự trở thành cô gái của anh rồi.
Ngày hôm sau, sắc trời vẫn còn xám xịt, Du Hàn nâng người dậy tắt báo thức
trên đầu giường, anh nhìn cô gái nhỏ vẫn đang say sưa ngủ, vẻ mặt cô có, hơi mệt mỏi.
Anh do dự một .úA, vuốt mái tóc mềm của cô, nhẹ nhàng lay cánh taủa cô, định gọi cô dậy.
Anh vốn không nỡ sớm như vậy đã đánh thức cô, nhưng lại lo lắng lát nữa cô
tỉnh dậy phát hiện mình đã bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc, có thể cô sẽ ầm ĩ
với anh.
Bối Doanh Doanh không đeo máy
trợ tính, lúc này cô cảm nhận được có người đang lay cô, cô mơ màng mở
mắt ra, nhìn thấy thínhmắt đang cười của Du Hàn.
Khóe môi cô hơi cong lên, chủ động ôm anh, "Chào buổi sáng Du Hàn. . ."
Du Hàn dùng tay ra hiệu hỏi cô có muốn đi ngắm mặt trời mọc không, cô gật đầu... nũng với anh: "Anh ôm em đi rửa mặt đi."
Anh đứng dậy ôm cô lên, sau khi rửa mặt xong, cô đeo máy trợ tbếnh lên, duỗi lưng một cái.
Sau đóbếu Hàn từ phía sau ôm cô, "Em có buồn ngủ không? Nếu buồn ngủ thì ngủ thêm một lúc nữa."
"Không buồn ngủ lắm. . ." Cô nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, "Chỉ là eo em hơi nhức. . ."
Anh bật cười,...c rồi, lát nữa về sẽ giúp Doanh Doanh xoa bóp eo." Anh đặt
...ôi cô một nụ hôn, "Tối hôm qua -- Doanh Doanh rem Cái gì cũng nghe
anh.
Mặt cô đỏ lên, "Ngắm mặt trời mọc thôi. . ."
Biệt thự Vân Đỉnh của bọn họ đang ở cũng là một nơi tuyệt vời để ngắm bình
mi...hông cần đi bộ xa mà có thể ngắm nhìn trực tiếp từ bên trong qua
cửa kính trong suốt sát đất.
Cô lấy máy
ảnh đi ra ngoài ban công, lúc này mặt trời sắp mọc, phía sau ngọn núi
như ẩn chứa một kho báu khổng lồ bằng vàng, sáng lấp lánh.
Cô nhanh chóng chụp vài tấm ảnh, "Du Hàn, anh nhanh qua đó đứng đi, em chụp cho anh vài tấm nhé?"
Du Hàn bình thường không thích chụp ảnh, nhưng chỉ cần là yêu cầu của cô
anh sẽ đồng ý vô điều kiện. Cô chụp mấy tấm, trong bức ảnh, vì đứng
ngược sáng mà cả người của Du Hàn chìm trong bóng tối, chỉ có thể thấy
rõ đường nét khuôn mặt của anh, nhưng vẫn không làm mất đi thần thái của anh.
Cô chụp xong, đột nhiên chạyớc mặt
anh, nhón chân lên mổ lên cằm anh một cái, không tiếc lời khen ngợi anh, "Du Hàn đẹp trai quá đi mất ~",
Anh không khỏi bật cười, ôm lấy bả vai của cô,i mà em đáng yêu thế hả?"
"Du.àn, anh mau nhìn đi, mặt trời mọc rồi!"
Ánh sáng vàng tràn xuống, chiếu lên gương mặt của hai người, khung cảnh bình minh, vô cùng hùng vĩ.
Bối Doanh Doanh mỉm cười, "Em nhớ đến lần trước anh dẫn em đến đây ngắm mặt trời mọc."
Không ai có thể ngờ được, khi đó bọn họ là bạn học, hôm nay lại là người yêu sắp trở thành bạn đời cùng nhau bước vào hôn nhân.
Thời gian, thật sự trôi qua rất nhanh.
Hai người ngắm bình minh xong, mặt trời lên cao, nắng ngày lúc càng lớn, cô nhanh chóng trốn vào trong phòng, một lúc sau có người đến gõ cửa, là
nhân viên dọn vệ sinh, còn có cả người phục vụ bữa sáng đến tận phòng,
đây là bữa sáng đã đặt trước ở nhà hàng Tây hôm qua.
Lúc ăn sáng, Bối Doanh Doanh nhận được cuộc gọi video của Viên Man Hà.
Hở?
Cô nhanh chóng ấn nhận, Bối Hồng và Viên Man Hà ở bên kia cũng đang ăn sáng: "Bố mẹ ~"
"Ài, mẹ còn tưởng hai con còn chưa dậy chứ." Viên Man Hà mỉm cười.
Du Hàn ngồi xuống bên cạnh Bối Doanh Doanh, cũng chào hỏi hai người qua
điện thoại, Bối Hồng nhìn thấy Du Hàn, ý cười không giảm: "Thế nào rồi
Tiểu Hàn, video của chúng ta có giúp cháu cầu hôn thành công không?"
Bối Doanh Doanh: ???
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!