Tất cả mọi người trong phòng karaoke đều ngẩn người nhìn sáu cái hộp LV vàng đầy mùi tiền.
Đây là phô trương giàu có hay một sự thể hiện tình cảm xa hoa ???
Một nữ đồng nghiệp hít một hơi lạnh, "Mẹ ơi, sáu màu lận, chồng của tôi có
thể mua cho tôi một cái thôi tôi cũng cảm ơn trời đất rồi..."
Mà Chương Vi lúc này mặt đã xám như tro, vốn định ở trước mặt mọi người
khiến Bối Doanh Doanh bị xấu mặt, không ngờ chồng của Bối Doanh Doanh có thể mạnh tay chi tiêu xa xỉ như vậy! Rốt cuộc người này có gia cảnh thế nào đây!
Bối Doanh Doanh nhanh chóng vẫy tay với người đàn ông mặc đồ đen: "Mau, mau cất đi..."
Cô thật sự không muốn khoe khoang lộ liễu như vậy đâu.
Trợ lý nhìn tác dụng của việc mua túi rất tốt, hài lòng cười nói: "Bà chủ,
buổi tiệc hôm nay đã kết thúc chưa ạ? Ông chủ bảo tôi thuận tiện đưa bà
về nhà."
"Được." Cô quay đầu nhìn về phía đồng nghiệp đang ngạc nhiên há hốc miệng, "Vậy em về trước đây, ngày mai gặp mọi người."
"Ngày, ngày mai gặp lại, Doanh Doanh."
Sau khi Bối Doanh Doanh đi theo một đám người mặc áo đen rời đi, mọi người
cũng lục đục đi ra khỏi phòng hát karaoke, xì xào bàn tán, "Chồng của
Bối Doanh Doanh cũng đỉnh thật đấy, một lần mua hẳn sáu cái túi, chẳng
lẽ nhà chồng của cô ấy siêu giàu?"
Tịch
Tich: "Wow, hơn nữa vừa rồi mọi người có nghe thấy hai người gọi điện
thoại không, em cảm thấy chồng chị ấy cực kỳ cưng chiều chị ấy!"
"Đúng đó, nếu chị nói với bạn trai chị muốn mua túi xách, câu đầu tiên anh ấy hỏi chị chắc chắn là hỏi bao nhiêu tiền, đắt quá thì không được mua."
Lúc bọn họ đi ra lễ tân tính tiền, nhân viên ở đó nói: "Vừa rồi có một vị họ Bối đã thanh toán toàn bộ chi phí của tối nay rồi."
Mọi người: "Ầy, đúng là tạp chí của chúng ta có thêm một phu nhân nhà giàu đến rồi."
Chương Vi nghe mọi người bàn luận, lòng đố ký trong lòng bùng cháy dữ dội, cô
ta tức giận nói: "Cái gì mà phu nhân nhà giàu. Loại tình huống này, rõ
ràng là Bối Doanh Doanh trèo cao, còn không thì cô ta được người ta bao
nuôi, chính miệng cô ta nói chồng mình làm ở một công ty công nghệ, mua
mấy cái túi này không chừng là muốn khoe khoang trước mặt chúng ta
thôi."
Củng Tân cảm thấy có hơi không lọt lỗ tai: "Chị Chương Vi, cái gì mà bị người ta bao nuôi, loại vu khống
này chị nói ra không hay lắm đâu..."
Chương Vị trừng anh ta: "Cậu biết cô ta bao lâu mà muốn nói giúp cho cô ta?
Cậu hiểu rõ cô ta sao?" Cô ta bỗng cười một tiếng, "À, không phải Củng
Tân cậu có loại suy nghĩ đó với một người phụ nữ đã lập gia đình đấy
chứ?"
Củng Tân lập tức đứng lên, giọng
điệu giống như bị người ta nói trúng tâm tư rồi tức giận: "Chị nói lung
tung cái gì không đâu!" Anh ta xua tay bỏ đi trước.
Mọi người không cho là như vậy, tiếp tục thảo luận, "Nếu nói như vậy thì
Bối Doanh Doanh cũng biết biết chọn chồng đó." Có người cười.
"Với lại tôi thật sự muốn gặp chồng cô ấy một lần xem rốt cuộc là người thế
nào? Có khi là một người đàn ông trung niên bụng bia, ha ha ha?"
"Cũng có khả năng đó lắm..."
-
Bối Doanh Doanh đi thẳng đến thang máy đi xuống tầng hầm để xe, trợ lý bảo cô ở đây chờ một chút, cậu ta sẽ lái xe đến liền.
Sau khi lên xe, Bối Doanh Doanh nhìn 6 cái túi đặt trên chỗ ngồi bên cạnh mình, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Cô nhìn về phía trợ lý ngồi bên tay lái phụ, "Tiểu Triệu, sao Du Hàn bảo
các cậu đột nhiên mua những cái này đến đây thế. Anh ấy nói cái gì các
cậu nghe nấy, mua nhiều thế này tôi có khi cũng không dùng đến..."
Tiểu Triệu cung kính đáp: "Ông chủ nói bà chủ thích, bảo chúng tôi đưa đến,
mà từ trước đến nay ông chủ cưng chiều bà chủ thế này, cũng không cần
phải lần một lần hai."
Trước đó có một
lần cô ở nhà nhắc đến mình thích ăn bánh ngọt ở một cửa hàng, Du Hàn
không nói hai lời, bảo trợ lý mua mỗi loại một cái đóng gói đưa đến nhà
bọn họ. Còn có một lần cô hẹn Du Hàn buổi tối đi ăn đồ Nhật, nhưng tối
hôm đó anh có một buổi gặp mặt khách hàng quan trọng. Sau đó Du Hàn vẫn
sảng khoái đồng ý cùng cô đến quán Nhật, nhìn cô gọi đồ ăn, bắt đầu cùng nhau ăn tối. Cuối cùng vẫn là cô lo lắng công việc của anh, mới kiên
quyết đẩy anh đi gặp khách.
Du Hàn đúng là cưng chiều cô vô điều kiện, chiều chuộng cô giống như một đứa trẻ vậy.
Bối Doanh Doanh nhớ lại lúc bọn họ mới yêu đương, anh nói anh không thể cho cô cái gì tốt được, bảo cô chờ anh một chút. Bây giờ Du Hàn đã không
còn giống như trước đây nữa, nhưng tình yêu của anh dành cho cô chưa
từng thay đổi.
Buổi tối Bối Doanh Doanh trở lại biệt thự, tắm rửa một cái, sau đó ra phòng khách chờ anh về.
Ngoài cửa vừa có tiếng động, là Du Hàn trở về, cô lập tức đứng dậy chạy bước
nhỏ đến trước mặt anh, nhón chân lên ôm lấy cổ anh: "Ông xã, anh trở về
rồi."
Du Hàn thuận thế ôm cả người cô lên, đè cô lên cánh cửa, mỉm cười nói nhỏ:
"Mua mấy cái túi xách về là được bà Du ôm ấp yêu thương?"
Cô chu đôi môi đỏ mọng lên: "Anh không mua túi xách cho em, em cũng ôm ấp yêu thương anh mà."
Đáy lòng Du Hàn có ngọn lửa bắt đầu bùng cháy, khó tránh khỏi không kiềm
chế được cảm xúc, đè cô mạnh mẽ hôn một lúc, cô nhỏ giọng rên rỉ, ghé
vào bên tai anh thở một hơi: "Em chuẩn bị nước tắm cho anh rồi..."
Anh bế cô lên, đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa kéo cà vạt.
"Cùng nhau tắm." Anh nói.
"Không đâu, em không muốn, em đã tắm rồi." Cô nghịch ngợm từ trong vòng tay
anh trượt xuống, đẩy anh vào trong phòng tắm, "Em ở phòng ngủ chờ anh."
Anh nhìn bóng dáng của cô chạy đi, hít sâu một hơi, nào còn tâm tư tắm rửa.
Anh nhanh chóng tắm xong đi ra, lúc ra ngoài thấy cô gái nhỏ đang núp ở đầu giường đọc sách.
Anh không nói hai lời trực tiếp kéo cô vào trong lòng, đặt cô xuống bên
dưới người mình. Nhịp tim của cô đập thình thịch như trống bỏi, bên tai
truyền đến giọng nói trầm thấp của anh:
"Em chạy cái gì, không phải cũng ngoan ngoãn để anh ăn sao?"
Cô chớp chớp hai mắt: "Sao anh tắm nhanh thế..."
Anh hôn lên cằm của cô, môi dần dần di chuyển đi xuống dưới, "Yên tâm, một lúc nữa em sẽ cảm nhận được cái gì gọi là chậm."
Bối Doanh Doanh: "..." Hu hu hu.
Cả buổi tối, Du Hàn quyết định cho cô trải nghiệm cái gì gọi là "chậm".
Một lần cuối cùng khi hai người mây mưa ở trước cửa sổ, cô mềm giọng cầu xin anh tha cho cô, cô chỉ cảm thấy cả người đều lâng lâng, không biết
đang bay trên mấy tầng mây.
Du Hàn cực kỳ xấu xa, nắm lấy toàn quyền chủ động.
Với lại anh hiểu rõ cô hơn cô hiểu chính mình.
Sau khi kết thúc, cô đối mặt với anh, cơ thể mềm mại không xương được anh
ôm vào lòng, anh lau nước mắt trên khóe mắt của cô, cong môi cười:
"Bảo bối hài lòng không?"
"Hức, anh là đồ xấu xa..."
Anh khẽ cười, ôm cô đi vào phòng tắm: "Vừa rồi là ai chỉ huy anh?"
Cô xấu hổ giấu mặt đi, anh không đùa cô nữa, giúp cô lau khô người, sau đó ôm cô ra phòng ngủ. Hai người nằm xuống giường, cô nhìn điện thoại trên đầu giường, "Hu hu hu ngày mai em đi làm muộn thì làm sao bây giờ..."
"Ngoan, ngày mai ngủ nướng, muộn một chút anh gọi em dậy rồi đưa em đi làm, hay là xin nghỉ một buổi?"
Cô xụ miệng, quay người rúc vào trong ngực anh, "Em không muốn nghỉ đâu."
Anh vuốt tóc cô, cúi đầu hôn cô.
Một lúc sau Bối Doanh Doanh nhỏ giọng hỏi: "Ông xã, khi nào em mới mang thai nhỉ?" Cô dường như ngày càng mong đợi hơn.
"Em không cần phải lo lắng đâu." Anh dịu dàng trấn an cô, "Cứ thuận theo tự nhiên thôi, sau này em mang thai rồi chỉ sợ em vất vả thôi, đồ ngốc."
Cô ngửa đầu nhìn anh: "Nghĩ đến thôi đã cảm thấy rất tuyệt vời rồi, anh thấy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!