Du Hàn đi ra khỏi phòng bao, để lại Năng Dịch Mộng đầu óc hỗn loạn ở lại đây một mình.
Cô ta ngây người ra như phỗng -- vốn tưởng rằng Du Hàn đã cắn câu, muốn
cùng cô ta nói chuyện riêng, bây giờ lại dẫn theo cả vợ đến?
Trong nháy mắt, cảm giác kích thích như ngọn lửa cháy phừng phừng trong người cô ta giống như bị một chậu nước lạnh tạt tắt ngúm, nhục nhã quá lớn
khiến cho mặt cô ta nóng bừng tưởng chừng như bị bỏng.
Cô ta nắm chặt túi xách trong tay, tức giận đến nghiến răng. Đây là lần
đầu tiên cô ta gặp phải một người đàn ông không biết tốt xấu như vậy! Cô ta trẻ tuổi lại xinh đẹp, là một trong những ngôi sao nổi tiếng được
rất nhiều người yêu thích, bao nhiêu người đều mơ ước có được cô ta. Cô
ta so với anh thì không biết tốt hơn biết bao nhiêu lần, cô ta đã chủ
động đưa lên đến miệng, ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, anh còn băn khoăn gì nữa!
Lúc cô ta đang suy nghĩ, cửa phòng
bao một lần nữa mở ra, cô ta quay đầu lại nhìn thấy Du Hàn đang nắm tay
một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đi vào --
Khuôn mặt trái xoan tựa như được đúc ra từ ngọc, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tao, con ngươi màu hổ phách trong suốt ngập nước, vì trên môi còn đang treo ý cười nên đôi mắt cong lại giống như vầng trăng khuyết.
Năng Dịch Mộng đứng lên, trong mắt thoáng qua một tia đờ đẫn. Cô ta không
ngờ Bối Doanh Doanh còn đẹp hơn trong ảnh trên Weibo...
Đối với một người luôn tự hào về vẻ bề ngoài của mình như cô ta, cô ta luôn cảm thấy trong ngành không ai có thể đẹp hơn cô ta. Nhưng bây giờ ở tận sâu trong đáy lòng cô ta cảm giác bản thân không thể sánh bằng cô gái
trước mắt này. Đây là vẻ đẹp tự nhiên chưa từng dao kéo. Nếu như gương
mặt này tiến vào ngành giải trí, cũng có thể đo ván hơn một nửa ngôi sao nữ.
Hai người đi đến trước mặt Năng Dịch Mộng, Du Hàn khẽ cười nhìn nụ cười gượng gạo trên gương mặt cô ta: "Cô
Năng, đây là vợ của tôi, Bối Doanh Doanh."
Mà Bối Doanh Doanh không hề biết được suy nghĩ của người trước mặt, cô chỉ biết hôm nay Du Hàn nói anh muốn cùng Năng Dịch Mộng ăn một bữa cơm,
bảo cô đi theo cùng.
Cô mỉm cười vươn tay ra: "Chào cô, cô Năng."
"... Chào chị, Vợ anh Du trẻ tuổi xinh đẹp thật đấy." Ánh mắt của Năng Dịch
Mộng dời xuống, có thể thấy bụng của cô gái này hơi tròn lên, dáng người rõ ràng là mang thai nhưng lại không có vẻ bị béo phì.
Sau khi ba người ngồi xuống, Năng Dịch Mộng cười nói với Bối Doanh Doanh:
"Bà Du chắc chỉ lớn hơn em mấy tuổi, em cảm thấy gọi bà Du có vẻ xa
cách, em có thể gọi là chị Doanh Doanh không?"
"Được chứ..."
"Chị Doanh Doanh hạnh phúc thật đấy, có thể gả cho một người đàn ông tài
giỏi như anh Du. Hôm nay em hợp tác với anh Du quay quảng cáo, anh ấy
cực kỳ biết chăm sóc người khác, còn rất chu đáo nữa." Năng Dịch Mộng
hâm mộ nói.
Bối Doanh Doanh nghe vậy thì
nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cô không kìm được nở nụ cười. Ánh
mắt lạnh lùng của Du Hành sâu thêm vài phần cảm xúc. Anh sờ đầu của cô,
nhìn về phía Năng Dịch Mộng, giọng trầm thấp: "Phải nói là, có thể lấy
được bà Du là vinh hạnh của tôi."
" ..." Năng Dịch Mộng cười cười.
Có người phục vụ đến đưa thực đơn, Năng Dịch Mộng nói: "Tôi chưa từng ăn ở đây bao giờ, mời anh Du gọi món?"
Du Hàn đẩy thực đơn đến trước mặt Bối Doanh Doanh, dịu dàng hỏi: "Em muốn ăn gì, hôm nay cho em tùy ý chọn."
Hai mắt cô sáng lên, nhỏ giọng hỏi: "Sao hôm nay anh mặc kệ em rồi?" Gần
đây anh kiểm soát chế độ ăn uống của cô rất nghiêm ngặt, sợ cô trong
thời kỳ mang thai ăn uống cái gì đó không tốt cho thai kỳ.
Anh nghiêng người, sát lại bên tai cô cười nói: "Thỉnh thoảng cũng phải thả em tự do một chút, để đỡ có người nào đó mỗi ngày đều trách anh, bắt
đầu không nghe lời anh nữa."
"Em lúc nào không nghe lời anh?"
"Đêm qua."
"..."
Cô gái nhỏ "tối hôm qua sống chết không phối hợp với anh" mặt nóng lên, bàn tay để dưới gầm bàn của cô bóp tay anh một cái.
Người này sao động một chút lại nhắc... Đến chuyện đó chứ!
Anh nắm ngược lại bàn tay nhỏ đang tác quái của cô, "Được rồi không đùa em
nữa, để anh gọi món cho, đảm bảo đều là món em thích ăn, nhé?"
"Hừ..."
Năng Dịch Mộng ngồi đối diện bọn họ, yên lặng nhìn hai người kề tai nói nhỏ, cô ta dường như đã trở thành không khí.
Du Hàn gọi đồ ăn, Bối Doanh Doanh nói: "Cô Năng, cô cũng gọi đi? Dạo gần
đây chị rất thích ăn cay, Du Hàn cũng ăn khá là cay, không biết em có
thể ăn được không."
"... Không sao, em
thế nào cũng được." Cô ta uyển chuyển chuyển chủ đề, "Tục ngữ có câu
chua nam cay nữ, không chừng trong bụng chị Doanh Doanh là một cô bé nhỏ đó."
"Bọn chị còn chưa hỏi bác sĩ xem là nam hay nữ..." Cô sờ sờ tóc.
"Con trai hay con gái đều được." Anh đều thích.
-
Sau khi món ăn được mang lên, Năng Dịch Mộng biết Bối Doanh Doanh còn là
một nhiếp ảnh gia, cô ta lập tức nói chuyện với cô rất nhiều chuyện liên quan đến chụp ảnh. Bối Doanh Doanh nói chuyện rất hăng say, Du Hàn múc
canh cho cô, giọng điệu bất đắc dĩ: "Uống canh trước đã nào, ngoan."
Cô uống một ngụm canh, liếm môi: "Canh này ngon quá, cô Năng có muốn nếm thử canh gà nấu nấm này không?"
Cô ta xua tay: "Không cần đâu, nhiều dầu mỡ quá, trợ lý của em mà biết
được chắc chắn sẽ mắng em, nghệ sĩ nữ như bọn em không giống mọi người
có thể thích ăn gì thì ăn nấy, haiz."
"Cũng đúng, Du Hàn ngày nào cũng đều cảm thấy chị quá gầy đó." Cô cười cong mày.
Anh cũng cười, "Còn muốn ăn gì nào?"
"Món đó..."
Năng Dịch Mộng cảm thấy hôm nay cô ta đến đây để nhìn hai người này ân ái, cô ta tức no cả bụng luôn rồi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, ba người đi ra ngoài phòng bao, Du Hàn nói muốn đưa Bối Doanh Doanh về nhà trước, Năng Dịch Mộng gật đầu, tạm biệt với
bọn họ.
Cô ta lên xe van, trợ lý vẫn luôn chờ ở bên ngoài nãy giờ, thấy sắc mặt cô ta đen xì, vội hỏi: "Sao thế Mộng Mộng?"
Năng Dịch Mộng vừa đặt mông xuống ghế, lập tức cầm lấy chai nước khoáng bên
cạnh, vặn nắp rồi ngửa đầu tu ừng ực, lông mày nhíu lại với nhau, "Tên
Du Hàn này thật sự rất quá đáng, anh ta trêu đùa em!"
"Trêu đùa em?"
"Hôm nay em mời anh ta đi ăn cơm, anh thì hay rồi trực tiếp dẫn vợ đến, là giả vờ không hiểu gì hay là không có não đây."
"..." Trợ lý rơi vào im lặng một lúc lâu sau đó mới bất đắc dĩ nói: "Chị đã
nói với em rồi, em đừng có tâm tư dư thừa với người đàn ông này làm gì,
anh ta nhìn qua không giống loại người sẽ ăn vụng đâu."
"Chẳng lẽ em thật sự không có chút sức hấp dẫn gì với anh ta sao?" Cô ta chu môi.
"Vấn đề không phải ở chuyện có hấp dẫn hay không, loại chuyện này một khi mà bị lộ ra, em và Du Hàn đều sẽ xong đời, em có thể đừng tùy hứng giống
trẻ con đi được không?! Công ty khổ cực mới có thể nâng đỡ em được như
bây giờ, không phải... để em đi làm tiểu tam!"
Thái độ của trợ lý hiếm khi tức giận như thế này, Năng Dịch Mộng biết bản thân đuối lý, thức thời ngậm miệng lại.
Cô ta tựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại, "Đi thôi."
-
Một bên khác, Bối Doanh Doanh và Du Hàn lên xe, sau khi xe khởi động, Du Hàn hỏi cô gái nhỏ bên cạnh: "Bây giờ em muốn đi đâu?"
Cô hơi nghiêng người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nhìn anh, mấy giây sau mới mềm giọng nói: "Đi đâu cũng được."
"Đi đâu cũng được là đi đâu đây? Không phải sáng nay em nói muốn đi siêu thị sao?"
"... Vậy đi siêu thị đi."
Anh nghe vậy thì hơi sửng sốt, không biết tại sao mà cảm xúc của cô đột
nhiên sa sút. Anh nắm chặt tay của cô, cô muốn tránh đi thì lại bị anh
kéo cả người ôm vào trong lòng. Lúc này anh mới nhìn thấy khuôn mặt nhỏ
đang nhíu lại không vui của cô, anh luống cuống tay chân, nhẹ giọng dỗ
cô: "Sao thế cục cưng? Không vui sao?"
"Hừ, em ghét anh lắm..."
Anh nghe giọng cô mềm nhũn giống như đang làm nũng với anh, không khỏi mỉm
cười, ôm cô chặt hơn: "Được rồi, cho dù có ghét anh thì cũng phải cho
anh một lý do để anh ngẫm lại đúng sai chứ? Doanh Doanh giấu trong lòng
không thoải mái đâu, anh cũng sẽ không thoải mái."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!